ANH VÀ GIÓ XUÂN ĐỀU LÀ KHÁCH QUA ĐƯỜNG (Truyện full)

Ngoại truyện 02-7.

14.

Tôi và mẹ Lâm Phong nói chuyện phiếm, biết được tên của dì.

Hứa Yên.

Tên rất hay.

Ba Lâm Phong vô cùng cưng chiều dì, cưng chiều vô điều kiện, vô bờ bến.

Nhắc đến điều này, ba Lâm Phong chỉ giả vờ thở dài, nói một câu: “Chắc có lẽ là kiếp trước mắc nợ bà ấy.”

Trên bàn ăn, tôi âm thầm quan sát mẹ Lâm Phong đang ngồi ở phía đối diện.

Quả thật, người được yêu thương, trong mắt đều sáng lấp lánh.

Tôi đang chăm chú nhìn dì, bỗng thấy trong bát có thêm hai con tôm đã lột sạch vỏ.

Ngẩng đầu lên, là nụ cười ôn nhu của Lâm Phong.

“Ăn nhiều vào, ba anh nấu ăn đỉnh lắm.”

Tôi gật gật đầu, nghe lời anh ấy cắn một miếng tôm, liền không kìm được mà cảm thán.

Không hiểu sao, hôm nay là ngày đầu tiên tôi và Lâm Phong bắt đầu yêu nhau, nhưng cứ có cảm giác như đã ở bên nhau được rất nhiều năm rồi.

Không hề có chút trúc trắc hay ngại ngùng nào của lúc mới yêu, tôi và anh lại hết sức quen thuộc và ăn ý, trong đời thường là thế, mà trong đời sống tình dục như đêm qua cũng vậy.

Đúng là kì lạ!

Ăn xong cơm trưa, Lâm Phong và ba anh cùng vào phòng bếp rửa bát đĩa, mẹ Lâm Phong thì giữ tôi ngồi lại nói chuyện ngoài phòng khách.

Mẹ anh gọt một quả táo đưa cho tôi: “Du Du à, dì nhìn ra được, Lâm Phong thích cháu lắm đấy.”

Tôi nhận lấy quả táo và cảm ơn dì, nhưng không biết đáp lại lời dì như thế nào.

Dì chỉ cười cười, liếc qua hai ba con đang cặm cụi trong phòng bếp: “Thằng bé Lâm Phong này, từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ con khác, vô cùng chín chắn, vô cùng hiểu chuyện, nhưng cũng rất khó hòa nhập được với những đứa bạn cùng tuổi. Những năm này, có rất nhiều cô gái theo đuổi nó, nhưng nó không hề liếc qua dù chỉ một lần, có lúc thực sự khiến cho dì có cảm giác...”

“Cảm giác như nó đang đợi một người nào đó. Nói thật với cháu, trước đây dì rất lo nó cứ kén chọn, không tìm được nổi nửa kia ưng ý. Nhưng cũng may, cháu xuất hiện rồi.”

Mẹ Lâm Phong bắt đầu bóc vỏ quýt: “Dì là mẹ nó, không có ai hiểu nó hơn dì đâu. Từ ánh mắt của nó cũng có thể thấy được, thằng bé thực sự rất yêu cháu.”

Tôi nghe mà thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng không khỏi xúc động.

Nghe thấy mẹ của chàng trai mà mình thích nói những lời này, thật sự khó có thể không thấy xúc động.

Bóc xong vỏ quả quýt, mẹ anh lại đưa cho tôi: “Dì và ba nó đều rất thích cháu, thật đấy. Sau này Lâm Phong mà dám bắt nạt cháu, cứ nói với chú dì, dì nhất định sẽ làm chủ cho.”

Tôi nhận lấy quả quýt, nói cảm ơn với dì, vừa dứt lời thì thấy Lâm Phong từ phòng bếp đi ra.

Anh rút một tờ giấy ra lau khô hai tay, sau đó kéo tay tôi dắt về phòng anh.

Cửa vừa đóng lại, anh cúi người ôm lấy tôi.

Anh nói: “Du Du, cuối cùng anh cũng đưa được em về nhà rồi.”

Ngừng vài giây, giọng anh càng trầm hơn: “Cuối cùng anh cũng, có nhà rồi.”

Tôi không hiểu ý anh là gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lại anh.

“Lâm Phong, sao hôm nay anh cứ ghê ghê quá vậy?”

Anh cười: “Lần đầu tiên yêu đương, không kìm nổi.”

Nói rồi, anh đứng thẳng người dậy, dẫn tôi xem quanh phòng anh.

Phòng ngủ của Lâm Phong rất sạch sẽ ngăn nắp, có hương nến thơm nhàn nhạt, đồ đạc cũng rất tối giản, đúng như phong cách của anh.

Trong phòng có một giá sách rất to, xếp đủ các loại sách.

Tôi tiến gần lại nhìn thử, thuận miệng hỏi anh: “Lâm Phong, thời còn đi học có cô bé nào viết thư tình, thư tay các kiểu cho anh không, lấy ra để em xem thử nào~”

Vậy mà Lâm Phong lại ngây người ra.

Im lặng vài giây, anh khẽ dời tầm mắt: “Không, anh không thích thư tay.”

“Không thích thư tay?”

“Ừ.”

Lâm Phong cụp mắt nhìn xuống dưới sàn nhà, giọng rất khẽ khàng: “Cứ cảm thấy, thư tay có vẻ hơi bi thương.”

Anh tiến lại gần, một lần nữa ôm chặt tôi.

“Du Du, anh không bao giờ viết thư tay cho em nữa, được không?”

Anh xoa nhẹ tóc tôi: “Những lời này, có lẽ em nghe không hiểu, mà cũng không cần hiểu, em chỉ cần biết rằng anh rất yêu em là được rồi.”

Tôi ngước lên nhìn anh, cố tình trêu anh: “Yêu nhiều không?”

“Vô cùng yêu, yêu đến mức em không thể tưởng tượng nổi.”

Anh không do dự gì mà trả lời, nhưng... vẫn có chút hơi nổi da gà.

Tôi vẫn cố tình vặn lại: “Vô cùng yêu là yêu đến mức nào?”

Lần này, Lâm Phong không trả lời, đưa tay chốt khóa cửa phòng lại, ngay sau đó cởi một cúc ở trên cổ áo sơ mi ra.

Tôi giật mình, vô thức lùi lại: “Lâm Phong, đây là trong nhà anh đấy...”

“Ừ.” Lâm Phong ôm bổng tôi đặt xuống giường, động tác rất đỗi dịu dàng, từng nụ hôn của anh, chốc chốc lại đặt xuống vành tai tôi, hơi ngưa ngứa.

“Thế này mới kích thích, đúng chưa?”

!!!



Anh dường như khựng người lại, sau đó mỉm cười.

Nụ hôn nóng rực của Lâm Phong rơi xuống bên khóe mắt tôi.

“Kiếp trước, em cũng hỏi anh câu này.”