Cô vợ cực phẩm của tôi - Hứa Quân - Mộc Tuyết Nhi (full)

 
             “Cứ lấy ra xem thử xem sao!”  

             Hứa Quân cười cười, cầm lấy hộp trang sức tinh xảo, mở ra, dùng hai tay nhấc sợi dây chuyền “trái tim tình yêu” lên.  

             Dưới ánh sáng của đèn điện, “trái tim tình yêu” phát sáng lấp lánh, mê hoặc lòng người.  

             Là một người phụ nữ, Mộc Tuyết Chi đương nhiên cũng bị vẻ đẹp của sợi dây chuyền này làm cho mê mẩn, không thể rời mắt khỏi nó.  

             Đúng lúc này, Hứa Quân cười nói: “Để anh đeo cho em.”  

             “Hay là thôi đi, đây là Lý Thanh Hoa...”  

             Không để Mộc Tuyết Nhi nói gì thêm, Hứa Quân đã giúp cô đeo “trái tim tình yêu” lên cổ.  

             Cổ Mộc Tuyết Nhi vốn thon dài, nước da trắng ngần, đeo sợi dây chuyền này càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cô.  

             “Thật sự rất đẹp!” Hứa Quân tán thưởng: “Tuyết Nhi, sau này em cứ đeo nó đi!”  

             “Nói nhảm gì thế!” Mộc Tuyết Nhi nguýt Hứa Quân một cái, nói: “Đây là đồ của Lý Thanh Hoa, chẳng lẽ tôi lại nhận thật ư? Đúng là, giờ tôi tháo nó xuống, vẫn còn phải trả lại cho anh ta đó!”  

             Nói rồi, cô định tháo dây chuyền xuống, nhưng Hứa Quân lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Cứ đeo đi... ‘Trái tim tình yêu’ thật sự rất hợp với em!”  

             Dứt lời, Hứa Quân dò hỏi: “Tuyết Nhi, em có từng nghĩ rằng, sợi ‘trái tim tình yêu' này là anh tặng cho em không?”  

             “Xì, cả mấy chục triệu đấy, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế được?”  

             Mộc Tuyết Nhi bĩu môi, nghĩ ngợi gì đó, nói: “Hứa Quân, anh thật sự không để ý sao? Vậy tôi... tôi cứ đeo trước mấy ngày nhé? Chỉ cần Lý Thanh Hoa trở về, tôi sẽ lập tức trả anh ta.”  

             Mộc Tuyết Nhi khẽ cắn môi dưới, có chút chột dạ.  

             Thật ra khi ở công ty, Mộc Tuyết Nhi đã thử đeo nó mấy lần rồi.  

             Chủ yếu là cô để ý đến thái độ của Hứa Quân, lo rằng anh sẽ ghen.  

             Hứa Quân gật đầu, đây là quà anh tặng cho Mộc Tuyết Nhi, cô không đeo nó thì để lại có tác dụng gì?  

             Nhưng Mộc Tuyết Nhi đã từng nói, nếu như Hứa Quân có gì giấu cô, cô sẽ lựa chọn ly hôn.  

             Vậy nên Hứa Quân nhất thời thực sự không dám ngả bài.  

             “Đại ca à, anh cũng uy phong phết nhỉ!”  

             Đúng lúc này, Mộc Tuyết Nhi chợt nghĩ đến gì đó, mỉa mai nói.  

             Hứa Quân cười khổ, thầm nghĩ, cái gì nên đến cũng sẽ đến thôi.  

             “Bạo Long là người như thế nào? Tại sao anh ta lại tôn trọng anh như thế? Còn gọi anh là ‘đại ca’? Hừ... anh ta là đàn em của anh à?”  

             Lúc Hứa Quân và Bạo Long gọi video, Mộc Tuyết Nhi không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào.  

             Hứa Quân đã nghĩ xong lời giải thích, cười khổ nói: “Mẹ bảo anh đi tìm Bạo Long đòi nợ, anh nào dám đi? Đám người Bạo Long toàn loại giết người không chớp mắt. Anh đành cắn răng đi tìm chủ tịch Vương, Vương Phú Quý nhờ giúp đỡ, ông ấy có giao dịch thương mại với Bạo Long, nên đã giúp anh lần này.”  

             Vì để trông càng chân thật hơn, Hứa Quân còn cố ý nhấn mạnh, nói: “Nhưng chủ tịch Vương nói rồi, ơn tình cũng có lúc dùng hết, đây là lần cuối cùng chủ tịch Vương giúp anh!”  

             “Đáng đời anh!” Mộc Tuyết Nhi trừng mắt, nói: “Chủ tịch Vương là ai chứ? Anh vì một triệu tệ mà cầu xin ông ấy, chẳng phải là làm lỡ thời gian của người ta ư? Cũng chẳng trách chủ tịch Vương lại nói thẳng thừng như vậy, anh đúng là không hiểu chuyện gì cả. Tôi thấy Bạo Long đánh giá anh khá cao đấy, nhưng loại người như anh ta, chúng ta không dây vào được, sau này anh tránh anh ta xa một chút.”  

             “Tuyết Nhi, em yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm theo lời em nói!”  

             “Thế viết giấy cam kết đi!”  

             Ngay trong tối đó, Hứa Quân vì Mộc Tuyết Nhi mà viết một bản cam kết dài cả chục nghìn chữ.  

             Nhưng may là thoát được lần này, Mộc Tuyết Nhi cũng không nghĩ nhiều.  

             Hai ngày tiếp theo, mọi thứ đều trôi qua rất bình yên.  

             Lâm Chi vẫn không thèm để ý đến Hứa Quân, nhưng cũng không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.  

             Dù sao Hứa Quân mới vừa đòi được nợ cho bà ta.  

             Hôm nay, buổi sáng Hứa Quân đến Tập đoàn Vương thị kiểm tra tiến độ công việc.  

             Trong lúc chờ xe buýt, Hứa Quân nhìn thấy Phì Biểu dẫn theo mấy tên đàn em, đi ra khỏi một nhà hàng.  

             Hơn nữa Phì Biểu còn đang ôm ấp một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, trang điểm đẹp đẽ, cô ta nghiêng nghiêng ngả ngả, trông có vẻ như uống không ít rượu!  

             Người này chính là Mộc Tình, chị gái của Mộc Tuyết Nhi, vợ của Chu Thông!  

             “Chuyện gì thế này? Sao Mộc Tình lại đi cùng với đám người Phì Biểu?”  

             Hứa Quân chau mày, đi về phía đám người Phì Biểu.  

             Lúc này, Phì Biểu đã đưa Mộc Tình vào một chiếc xe Jinbei.  

             “Phì Biểu, anh đang làm gì đấy!”  

             Bất chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Quân, Phì Biểu không khỏi rùng mình.  

             Hắn ta vội vàng quay đầu lại, hạ mình nói: “Chào, chào anh Quân... Lần trước đắc tội anh, tôi vẫn mong được chuộc lỗi!”  

             Qua mấy ngày, vết thương trên mặt Phì Biểu đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn hơi sưng.  

             Sau những chuyện xảy ra lần trước, Phì Biểu vô cùng sợ Hứa Quân.  

             Hơn nữa Bạo Long đã từng dặn dò Phì Biểu, nếu như hắn ta lại chọc giận Hứa Quân một lần nữa, Bạo Long sẽ chặt hai tay Phì Biểu.  

             “Tôi hỏi anh, chuyện này là sao? Anh cho Mộc Tình uống gì rồi?”  

             Cửa xe Jinbei vẫn chưa đóng lại.  

             Hứa Quân nhìn Mộc Tình má đỏ hây hây, hai tay muốn cởi cúc áo, miệng còn không ngừng phát ra những âm thanh quyến rũ!  

             Không khó để nhìn ra được Mộc Tình không hề say rượu, mà là đã uống phải một loại thuốc kích thích nào đó.  

             Phì Biểu ghé lại gần, cười hì hì nói: “Anh Quân, lần trước nếu không phải vì Chu Thông, anh em chúng ta cũng sẽ không hiểu lầm nhau. Tôi đã từng nghe nói, Mộc Tình ở Mộc gia đối xử rất hà khắc với anh... Tôi tính dạy dỗ cô ta một chút. Anh Quân, anh có hứng thú gì với Mộc Tình không? Anh cứ làm trước đi, mấy anh em để anh...”  

             “Đáng chết!”  

             “A!”  

             Không chờ Phì Biểu nói hết, Hứa Quân đã đạp vào bụng hắn ta một cước.  

             Một cước này Hứa Quân dùng sức không nhỏ, Phì Biểu bay ra tầm năm, sáu mét, phun ra máu.  

             “Phì Biểu, nếu như anh còn dám động vào người nhà tôi, tôi nhất định sẽ lấy mạng của anh, ngay cả Bạo Long cũng không cứu được anh đâu!”  

             “Vâng... Vâng, anh Quân!”  

             Phì Biểu liên tục gật đầu.  

             Mộc Tình là chị gái ruột của Mộc Tuyết Nhi, Hứa Quân không thể trơ mắt nhìn cô ta bị đám người Phì Biểu giở trò được.  

             Hứa Quân ôm Mộc Tình đã bất tỉnh nhân sự lên, tìm một khách sạn ở phụ cận.  

             Khách sạn Như Gia, phòng 302!  

             “Cho tôi...”  

             Trên đường đi, Mộc Tình ngấm thuốc, liên tục động tay động chân với Hứa Quân, hơn nữa còn định hôn Hứa Quân.  

             Trong khách sạn, Mộc Tình càng ngày càng không tỉnh táo, không ngừng kéo quần áo của Hứa Quân!  

             “Bốp!”  

             Hứa Quân mặt không cảm xúc, vô mạnh một cái lên tay Mộc Tình.  

             Lúc này, Mộc Tình rất quyến rũ, nhưng Hứa Quân lại chẳng hề động lòng.  

             So với võ học, y thuật của Hứa Quân càng khiến anh cảm thấy tự hào hơn.  

             Mộc Tình nhất thời hoàn toàn mất lý trí.  

             Sau đó, cô ta nghĩ đến Hứa Quân, trong phòng lúc đó chỉ có hai người họ.  

             Phản ứng đầu tiên của Mộc Tình là, Hứa Quân đã làm nhục cô ta!  

             “Hứa Quân... Hứa Quân, mày là đồ súc sinh! Tao muốn mày thân bại danh liệt!”  

             Mộc Tình nước mắt lưng tròng, tìm điện thoại trên người, gọi điện cho Mộc Tuyết Nhi...