29.
Bộ phim hôm nay chúng tôi xem có tình tiết hơi ướt át, đến khúc cuối tôi không kìm được mà sụt sịt.
Đến lúc nhìn sang thì mới phát hiện tiểu tử đã ngủ say rồi…
Đây không phải là lần đầu tiên mà tôi nhìn cậu ngủ, nhưng lần nào cũng không khỏi cảm thán.
Cậu ôm một chiếc gối tựa lưng tựa vào sofa, hàng mi đen dày an tĩnh hạ xuống, sống mũi cao thẳng làm nổi bật lên gương mặt điển trai.
Tôi khẽ khàng lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên.
“Mặc Tuyết.”
“A… tôi đánh thức cậu hả?”
Không ngờ rằng vừa mới đắp chăn lên cậu đã tỉnh rồi dọa tôi suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.
Mộ Giang Hành dụi mắt, nghiêng người về phía tôi: “Xin lỗi, vốn dĩ muốn cùng cậu xem hết bộ phim, kết quả lại ngủ quên mất, tối hôm qua tôi không ngủ nên hôm nay buồn ngủ quá…”
Không ngủ???
Tim tôi như thắt lại, tôi biết cậu rất bận nhưng không ngờ lại có ngày bận đến mức không có thời gian ngủ như thế…
“Không sao cả.”
Tôi cảm thấy bản thân dường như đã bị hơi thở của cậu bao vây liền thu người lại rồi khẽ nói: “Cậu có thể ngủ thêm chút nữa, phim lúc nào cũng có thể xem được mà.”
Mộ Giang Hành vậy mà lại tiến gần hơn nữa, trán cậu ấy dường như sắp đè tôi xuống, ánh mắt không giấu được sự mệt mỏi nhưng vẫn không quên việc chính: “Lần sau cậu có xem cùng tôi nữa không?”
Tôi quả quyết gật đầu, gần như là một lời khẳng định.
Mộ Giang Hành cứ nhìn tôi mãi, rất lâu sau mới lại tiếp: “Mặc Tuyết, xin lỗi.”
Lời xin lỗi này hình như hơi đường đột rồi.
Tôi có chút mơ hồ: “Làm gì, làm gì mà lại đột nhiên xin lỗi…”
“Trước kia là tôi chưa trưởng thành.”
Tôi có chút hoài nghi về những lời mình vừa nghe được, từ trước tới giờ tôi không nghĩ rằng cậu sẽ vì những chuyện của quá khứ mà nói lời xin lỗi như thế đâu.
“Sau này, tôi sẽ không làm cậu phải khóc nữa.”
Nhìn bộ dạng vừa như còn chưa tỉnh hẳn vừa như rất nghiêm túc của cậu, tim tôi nhũn ra, lấy hai bàn tay vỗ vỗ vào ngực cậu: “Được rồi, chuyện của quá khứ thì cho nó qua đi.”
Mộ Giang Hành khẽ ừ một tiếng rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cậu hôn tới.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Nhưng mặc dù có chút bất ngờ, tôi cũng không từ chối nụ hôn của cậu.
Phòng khách chỉ có hai đứa, thanh âm của những va chạm ngọt ngào không khỏi khiến tim tôi đập nhanh.
*Khổ tôi quá mà huhu, ngọt bủn rủn tay chân*
Đây là lần thứ hai chúng tôi hôn nhau rồi.
Tôi vẫn là bị động.
Đến cuối cùng, tôi không động đậy nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cậu, vừa đưa tay lên che miệng vừa hỏi: “Mộ Giang Hành, không phải cậu nói trong mắt cậu, tôi chỉ là một chú thỏ thôi sao?”
Ai mà đi hôn một chú thỏ cơ chứ?
Mộ Giang Hành không phủ nhận, hạ giọng nói: “Đúng rồi, tôi xem cậu là một chú thỏ đấy.”
Tôi chau mày tỏ vẻ khó hiểu.
Mộ Giang Hành như than vãn, tôi cảm thấy cậu dường như ôm chặt mình hơn nữa: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, hại tôi độc thân suốt bấy nhiêu năm…”
Tôi: ''...''
Ai nói là tôi không ăn!
Tôi rõ ràng đã theo đuổi cậu nhưng giữa đường vì tức quá mà đứt gánh còn gì…
“Rõ ràng cậu đã nói, cậu…”
“Nói gì cơ?”
“Cậu rõ ràng đã nói, tôi không phải là người trong lòng của cậu còn gì?”
Mộ Giang Hành sững lại, ánh mắt gắt gao nhìn tôi, trong giây phút ấy tôi thật sự căng thẳng đến mức muốn bật dậy mà bỏ trốn, nhưng không còn cách nào khác vì tôi đã bị cậu ôm chặt rồi.
“Cậu có muốn làm người trong lòng của tôi không?”
Tôi bặm môi: “Không…”
Mộ Giang Hành cười đến là ngọt ngào: “Đến văn phòng tìm tôi sao không đi vào?”
“Sợ ai đó chê mình phiền phức.”
“Mặc Tuyết.” Mộ Giang Hành xoa đầu tôi, như đang vuốt ve thú cưng của mình vậy, chầm chậm nói từng chữ một cách thật thận trọng: “Làm bạn gái của tôi, được không?”
Không ai biết rằng lúc này tim tôi đập nhanh như thế nào, cảm giác như cả lý trí của tôi đã bị Mộ Giang Hành lấy đi mất vậy.
Tôi không phải là người có thói quen đưa ra quyết định vào những lúc kích động.
“Cậu nói xem chúng ta đã được tính là ra mắt bố mẹ rồi hay chưa?”
Tôi quay người lại dùng hai tay véo má cậu, kết quả bị cậu hôn thêm một trận nữa.
Mặc Tuyết tôi, cuối cùng đã tìm được nam chính của cuộc đời mình rồi!