Cửu Trung Vương - Bát Ma Vương (FULL)

Adv

Rời nhà!  

             Trốn đi!  

             Lừa dối!  

             Đánh đập!  

             Thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ!  

             Tô Nhiên không ngờ cuộc đời mình sẽ có ngày xuất hiện mấy từ trên.  

             Nhưng hôm nay cô lại có thể cảm nhận được toàn bộ!  

             Hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn ngủi lúc giữa trưa.  

             Ngay lúc lái xe rời khỏi nhà họ Tô, trong đầu Tô Nhiên đều trống rỗng, cả người cô vẫn còn đang run rẩy.  

             Diệp Cửu Trung ngồi ở bên cạnh, từ đầu đến cuối anh hề lên tiếng, chỉ quan tâm nhìn về phía cô.  

             Bởi vì trong lòng anh biết, cô phải chịu đựng nhiều như vậy, trong thời gian ngắn chắc chắn khó mà tiếp nhận nổi.  

             Một đường im lặng!  

             Trở lại Minh Châu Hoa Phủ!  

             Lúc vừa mở cửa ra, rốt cục cô nhóc này cũng không chịu nổi áp lực tinh thần to lớn, mắt cô tối sầm lại, ngất xỉu xuống đất.  

             Nhìn cô ngất đi, Diệp Cửu Trung vội vàng bế cô lên.  

             Anh cẩn thận kiểm tra một hồi, lúc này Diệp Cửu Trung mới thở dài một hơi.  

Adv

             "Cũng còn may, chỉ là áp lực tinh thần quá lớn nên ngất xỉu mà thôi!"  

             Ôm cô đi vào trong rồi đặt cô lên giường.  

             Diệp Cửu Trung vận chuyển chân khí trong cơ thể rót vào trong người cô, sau đó anh mới ngồi bên cạnh yên lặng bảo vệ cô!  

             Trên giường.  

             Sau khi được đưa chân khí vào cơ thể, mặt Tô Nhiên ửng đỏ.  

             Khuôn mặt mịn màng còn vương hàng nước mắt.  

             Đường nét như tranh.  

             Sống mũi thẳng tắp, đáng yêu mà xinh đẹp.  

             Môi đỏ anh đào mọng nước và ướt át.  

             Diệp Cửu Trung cứ thế ngơ ngẩn nhìn cô.  

             Cửu Trung vương từng gặp vô số quốc sắc thiên hương trên khắp thế giới này, nhưng chỉ khi nhìn thấy cô, trong lòng Diệp Cửu Trung mới nảy sinh cảm giác yêu đương say đắm với cô ngốc này!  

Adv

             Đặc biệt là, cô ngốc này còn không biết gì về thân phận của anh cả!  

             Hơn nữa, cô còn tưởng anh là một anh chàng mất trí nhớ làm công việc sửa xe?  

             Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Cửu Trung nở một nụ cười.  

             Chỉ là,  

             Nghĩ đến gia tộc ác độc của cô và hai bố mẹ không hiểu chuyện, còn cả những người từng bắt nạt cô kia, trong đôi mắt của Diệp Cửu Trung lóe lên ý lạnh!  

             "Cô ngốc à, tin anh, bắt đầu từ bây giờ, không ai lại dám bắt nạt em đâu!"  

             Diệp Cửu Trung lẩm bẩm nói.  

             Từng giây từng phút trôi qua.  

             Đến khi trời sắp tối, rốt cục Tô Nhiên mới nhập nhèm mở mắt.  

             "Em tỉnh rồi à!"  

             Nhìn thấy Tô Nhiên tỉnh rồi, Diệp Cửu Trung chợt hỏi.  

             Tô Nhiên phát hiện ra mình đang nằm trên giường, cô giật mình vội vàng nhìn lại quần áo trên người.  

             Sau khi thấy cả người hoàn hảo không tổn hại chút nào, quần áo vẫn thẳng thớm như trước, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Cửu Trung.  

             Diệp Cửu Trung cũng không hề để ý!  

             Dù sao ở trong lòng cô, cô không biết gì về anh cả.  

             Nếu có người nhân lúc cô hôn mê làm ra chuyện xấu gì, một cô gái như cô sao mà chịu đựng được?  

             "Em vừa tỉnh ngủ, uống nước đi đã."  

             Diệp Cửu Trung cầm một ly nước sôi, đưa cho Tô Nhiên.  

             Tô Nhiên nhận lấy, uống một hớp, sau đó cô mới đặt ly xuống.  

             "Có phải tôi đang nằm mơ không?"  

             Tô Nhiên đột nhiên hỏi một câu.  

             Diệp Cửu Trung: "? ? ?"  

             "Có phải ngay trước mặt mọi người, tôi bỏ nhà ra đi theo anh chàng mất trí nhớ này không? Hơn nữa, tôi còn nắm tay của anh nữa? ?" Tô Nhiên trợn mắt lên hỏi.  

             Diệp Cửu Trung cười đáp: "Đúng đấy!"  

             "Mẹ ơi! Xong rồi!"  

             Oa!  

             Ngay lập tức, Tô Nhiên gào khóc!  

             Nhìn cô ngốc này vừa tỉnh đã khóc đến mức nước mắt như mưa, đau lòng hết sức, Diệp Cửu Trung cũng không biết nói gì.  

             "Sao thế? Em khóc cái gì?"  

             Diệp Cửu Trung vội vàng an ủi!  

             Nhưng mà Tô Nhiên lại hoàn toàn không để ý đến anh!  

             Hu hu!  

             Hu hu hu!  

             Khóc tan nát cõi lòng!  

             Khóc kinh thiên động địa!  

             Cô khóc lớn khoảng chừng mười mấy phút, rốt cục, đôi mắt sưng đỏ mới ngừng lại!  

             Ngay sau đó, cô mới hét lên với Diệp Cửu Trung: "Xong đời rồi, lần này tôi xong thật rồi!"  

             "Đều tại anh cả, bảo anh đi mà anh không chịu đi! Kết quả thế nào? Không chỉ hai chúng ta diễn kịch quá trớn mà thậm chí ngay cả bố mẹ tôi cũng không cần tôi nữa!"  

             "Hu hu hu hu!"  

             "Sau này tôi biết dựa vào ai!"  

             Vừa nói, Tô Nhiên lại thấy rất đau lòng.  

             Diệp Cửu Trung thấy cô khóc thành như vậy, anh vội vàng nói.  

             "Yên tâm, bọn họ không cần thì anh cần em mà!"  

             Tô Nhiên khóc lóc mắng anh: "Anh cần cái gì!"  

             "Anh mất trí nhớ như vậy thì có thể cho tôi cái gì?"  

             "Trời ạ, rốt cuộc tôi tạo nghiệt gì chứ? Sao lại bỏ nhà ra đi với một gã mất trí nhớ như anh? Hơn nữa, còn, còn nắm tay của anh trước mặt mọi người nữa!"  

             Diệp Cửu Trung: "..."  

             Nhìn cô khóc lóc một hồi lâu, Diệp Cửu Trung mới nói: "Em đổi ý không đi theo anh hả? Nếu như em muốn đổi ý thì bây giờ vẫn kịp!"  

             Ai ngờ.  

             Diệp Cửu Trung mới vừa nói xong, Tô Nhiên đã cầm gối ôm đánh về phía anh,  

             "Đổi ý cái đầu anh ấy, họ Diệp kia, anh có phải là người không hả? Mới vừa kéo tôi đi mà giờ anh đã không cần tôi nữa à?"  

             Diệp Cửu Trung không biết nói gì thêm lần nữa!  

             Anh nào có chứ?  

             "Họ Diệp kia, anh mất trí nhớ nhưng cũng phải nghe cho rõ ràng, bắt đầu từ bây giờ, bổn tiểu thư sẽ ỷ vào anh, anh không muốn cũng phải muốn!"  

             "Tôi không cần biết anh là ai, cũng không để ý anh mất trí nhớ hay không!"  

             "Giờ đây tôi đã không còn gì cả, ngay cả bố mẹ cũng không cần tôi nữa!"  

             "Hu hu hu hu!"  

             Vừa nói, cô nhóc lại bắt đầu thấy đau lòng.  

             Nghe cô nói vậy, Diệp Cửu Trung nhếch môi nở nụ cười.  

             Hóa ra cô ngốc lại không hề hối hận!  

             "Nếu em đã dứt khoát như vậy thì anh sẽ không phụ em đâu!"  

             Diệp Cửu Trung đột nhiên chân thành nói.  

             Nhưng Tô Nhiên lại đáp.  

             "Bớt nói mấy câu êm tai này đi! Bổn tiểu thư chỉ sơ ý bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa thôi! Còn nữa, nếu không phải bởi vì anh đẹp trai, bổn tiểu thư sẽ không nắm tay anh như vậy đâu!"  

             Diệp Cửu Trung im lặng khẽ cười.  

             "Anh cười cái gì? Có phải anh lại gạt tôi, chứ thật ra anh không tốt bụng gì không?" Tô Nhiên tiếp tục nói.  

             Diệp Cửu Trung vội vàng mím môi lại.  

             Nhìn thấy Diệp Cửu Trung câm miệng.  

             "Hừ, vậy thì còn được!"  

             Tô Nhiên chống eo, nhảy xuống từ trên giường.  

             "Anh đi ra đây với tôi, chúng ta phải nói rõ trước đã!"  

             Tô Nhiên đi ra ngoài phòng khách.  

             Diệp Cửu Trung cũng ngoan ngoãn đi theo cô ra ngoài.  

             Bên trong phòng khách, hai người ngồi đối diện với nhau, bầu không khí cũng khá là kỳ lạ!  

             "Bắt đầu từ bây giờ, tôi nói, anh nghe! Nhớ kỹ, không được cắt ngang lời tôi, cũng không cho phản bác tôi, hiểu không?" Tô Nhiên hung dữ nói.  

             Diệp Cửu Trung gật gù: "Nghe em cả!"  

             "Vậy còn tạm được!"  

             Sau đó cô hắng giọng một cái: "Họ Diệp kia, anh nghe cho rõ đây! Anh đừng tưởng tôi bỏ nhà ra đi thì sẽ nhanh chóng ở bên anh? Tôi nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu!"  

             "Anh phải biết, trước đó tôi chỉ thuê anh giả làm con nuôi của Chu Thế Hào, giả vờ làm bạn trai của tôi, đều là giả cả! Giả thôi! Hiểu chưa?"  

             Diệp Cửu Trung gật đầu: "Rõ!"  

             "Nếu đã rõ, vậy tôi nói thẳng này, chúng ta không phải là bạn bè trai gái gì cả nhé, cho nên anh đừng hòng được voi đòi tiên."  

             "Chẳng hạn như chạm vào tôi, bắt nạt tôi... nếu anh mà dám vậy, tôi cắn chết anh đó!"  

             Cái miệng anh đào của Tô Nhiên hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng đều đặn.

Advertisement