Cửu Trung Vương - Bát Ma Vương (FULL)

Adv

Tô Nhiên mặc quần áo xuống lầu.  

             Dưới lầu.  

             Diệp Cửu Trung đang chơi với con chó ngao đen.  

             Tô Nhiên đi xuống thì nói với Diệp Cửu Trung: "Tiểu Trung Trung à, anh lại đây, tôi hỏi anh chút chuyện."  

             Diệp Cửu Trung đi tới.  

             Tô Nhiên lấy một tấm thẻ đen trong túi ra và một chiếc phong bì, cô nói: "Đây là cái gì vậy?"  

             Diệp Cửu Trung nhìn tấm thẻ đen không hạn mức, anh nói: "Sáng nay có một ông lão đưa tới cho em, còn nói, trong thẻ này có tiền, để cho emdùng trước! Thế là, nhân lúc em ngủ, anh nhét vào trong khe cửa cho em."  

             "Ông lão đó đưa tiền cho tôi?"  

             Nghe nói vậy, Tô Nhiên kinh ngạc sững sờ.  

             "Cái gì mà ông lão chứ? Trông ông ta như thế nào?" Tô Nhiên vội hỏi.  

             Diệp Cửu Trung Thế cứ bịa đặt một hồi.  

             Nghe vậy, Tô Nhiên không còn gì để nói.  

             Mới sáng sớm đã có người đưa thẻ đen cho mình?  

             Còn nói trong này có tiền?  

Adv

             Cái chuyện cười gì vậy?  

             "Thế bây giờ ông lão kia đâu rồi?" Tô Nhiên hỏi lại.  

             "Ông ta đi rồi." Diệp Cửu Trung trả lời.  

             Nhìn tấm thẻ trong tay, Tô Nhiên nghi ngờ.  

             Nhưng cô là người lý trí!  

             Cô không thể tin chuyện mới sáng sớm đã có người xa lạ tốt bụng đưa tiền cho mình được!  

             Nghĩ như vậy rồi, Tô Nhiên cũng không để ý nhiều.  

             Sau khi lên lầu trang điểm nhẹ nhàng xong, Tô Nhiên ôm hộp đồ trang sức từ trên lầu đi xuống.  

             "Tiểu Trung Trung à, đi thôi, chúng ta đi tới hiệu cầm đồ thôi."  

Adv

             Diệp Cửu Trung: "? ? ? Sao lại muốn đi hiệu cầm đồ rồi?"  

             "Phí lời, giờ tôi chỉ có ba ngàn đồng, không đủ tiền trả bữa cơm hôm qua, anh nói không đi đổi tiền thì làm sao bây giờ? Sau này cuộc sống của chúng ta thế nào đây?" Tô Nhiên nói.  

             Diệp Cửu Trung đáp: "Nhưng mà, không phải sáng sớm nay đã có người đưa tiền rồi đó sao?"  

             "Đưa cái quỷ!"  

             "Tiểu Trung Trung à, anh ngốc đấy hả? Anh tưởng người xa lạ sẽ vô duyên vô cớ đưa tiền cho chúng ta sao?" Tô Nhiên nói.  

             Diệp Cửu Trung không nhịn được nói: Ai ngốc hả!  

             Nhưng rốt cuộc anh vẫn không dám nói ra chân tướng.  

             "Đi thôi, Tiểu Trung Trung."  

             Cứ như vậy, Tô Nhiên đưa hộp trang sức cho Diệp Cửu Trung, sau đó dẫn anh ra ngoài.  

             Dọc đường đi.  

             Diệp Cửu Trung đều ôm hộp trang sức cho cô.  

             Anh nghĩ muốn nói chân tướng cho Tô Nhiên biết, nhưng bất đắc dĩ, sao đầu óc của cô nhóc này chậm chạp ghê luôn!  

             Đi tới hiệu cầm đồ!  

             Tô Nhiên mang toàn bộ đồ trang sức mà mình thích đi cầm cố.  

             Nhìn cô bịn rịn đưa mấy món trang sức cho ông chủ, trong lòng Diệp Cửu Trung cũng thấy đau lòng.  

             Cuối cùng.  

             Một hộp đồ trang sức đổi được hơn sáu vạn đồng.  

             Cầm 60 ngàn đồng này, Tô Nhiên không có vẻ gì là hài lòng cả, dù sao, cô đắn đo mãi mới mang cầm cố cả hộp trang sức này, đây đều là những món trang sức mà cô yêu thích nhất.  

             Rầu quá!  

             Diệp Cửu Trung không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể yên lặng theo cô.  

             Ra khỏi cửa hàng cầm đồ, nhìn Tô Nhiên yên lặng đứng bên, Diệp Cửu Trung không nhịn được nói: "Có phải em đau lòng lắm không? Không nỡ hả?"  

             Tô Nhiên đáp: "Nói không đau lòng là giả vờ mà thôi, nhưng mà dù sao còn sống mới quan trọng!"  

             Hít sâu một hơi, cô bỗng vỗ lên vai Diệp Cửu Trung, nói: "Yên tâm đi, nhất định chúng ta có thể đứng lên một lần nữa."  

             Dứt lời, cô làm hành động cổ vũ.  

             Diệp Cửu Trung nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng rung động.  

             "Đi nào, giờ có tiền rồi, chúng ta đi nhà hàng Cá Voi Xanh trước đó để chuộc xe đã!"  

             Tô Nhiên vừa dứt lời thì đặt xe qua mạng, sau đó đi tới nhà hàng hôm qua.  

             Sau khi đi tới nhà hàng Cá Voi Xanh.  

             Tô Nhiên bèn tới tìm quản lí để chuộc xe!  

             Quản lí là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục phẳng phiu.  

             Nhìn thấy quản lí của nhà hàng, Tô Nhiên nói thẳng: "Chào quản lí, tôi tới trả hóa đơn tiền ăn hôm qua, chuyện hôm qua làm phiền anh rồi."  

             Quản lí cũng rất tốt bụng, mỉm cười nói: "Khách sáo rồi!"  

             Nói xong, anh ta bảo nhân viên phục vụ đem máy thanh toán và mã chuyển khoản tới.  

             Vừa nãy Tô Nhiên có ra cửa hàng đổi tiền mặt, thế là cô nói: "Quản lí à, tôi có thể gửi tiền mặt được không?"  

             Quản lí hơi sửng sốt, anh ta nói: " Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi chỉ nhận quẹt thẻ hoặc là thanh toán chuyển khoản thôi ạ!"  

             Tô Nhiên lúng túng thật rồi.  

             Đúng lúc này, Diệp Cửu Trung đứng dậy: "Nhiên Nhiên à, em đưa thẻ cho anh ta quẹt đi!"  

             Thẻ?  

             Thẻ gì?  

             Nghe Diệp Cửu Trung nói vậy, Tô Nhiên ngẩn ra.  

             Quản lí liền nói: "Vị tiên sinh này nói rất đúng, quẹt thẻ là tốt nhất ạ!"  

             Nói xong, anh ta lấy máy thanh toán ra.  

             Nhưng mà, Tô Nhiên lại xanh mặt ngay tức thì.  

             Cô vội kéo Diệp Cửu Trung qua một bên: "Tiểu Trung Trung à, có phải anh ngốc rồi không hả? Anh quên là thẻ ngân hàng của tôi đã bị người trong nhà khóa hết rồi sao? Sao mà quẹt được?"  

             Diệp Cửu Trung cười cười: "Sáng sớm nay em có nhận được một tấm thẻ ấy kìa!"  

             "Cái gì? Anh nói là một ông lão xa lạ đưa thẻ đen cho tôi sao?"  

             "Đúng vậy!"  

             Lần này Tô Nhiên hết ý kiến.  

             Dưới cái nhìn của cô, chẳng lẽ Diệp Cửu Trung điên rồi? Sao lại có người vô duyên vô cớ đưa tiền cho cô chứ?  

             Nhưng bây giờ, nhà hàng Cá Voi Xanh không nhận tiền mặt, chỉ có quẹt thẻ hoặc chuyển khoản thanh toán, điều này làm cho Tô Nhiên nhất thời không biết phải làm sao.  

             Cuối cùng bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhắm mắt lấy tấm thẻ đen Centurion Express mà Chu Thế Hào đưa tới kia cho quản lí nhà hàng.  

             Quản lí nhận thẻ thì không hề để ý.  

             Nhưng lúc chuẩn bị quét, anh ta nhìn thấy logo của Centurion Express và dấu ấn kì lạ trên bề mặt.  

             "Đây là... ??"  

             Quản lí là người có khá nhiều kiến thức.  

             Sau khi quan sát cẩn thận tấm thẻ này, anh ta chợt mở to hai mắt.  

             "Chất liệu là hợp kim titan thích hợp!"  

             "Còn cả những hoa văn này, những đường nét này, và cả vết tích ở trên đó!"  

             "Đây chẳng lẽ... là vua của các loại thẻ, thẻ Centurion Express sao?"  

             Nghĩ tới đây, trong nháy mắt đó, nhân viên quản lí sợ ngây người.  

             Dù sao trong lòng anh ta cũng rõ ràng, có thể có được tấm thẻ này, ngoài chính khách cao cấp của các quốc gia còn có những người có tài sản khổng lồ và người có ảnh hưởng xã hội ra, người ngoài dù có nhiều tiền hơn nữa cũng khó mà có được!  

             Người có được tấm thẻ vua trong số các loại thẻ này sẽ được hưởng sự tôn vinh cao nhất, được phục vụ những quyền lợi mà khắp toàn cầu cũng không có gì sánh kịp.  

             Bao gồm toàn bộ phục vụ “muốn đâu có đó”, ghế VIP trong tất cả các chương trình toàn cầu cũng như đãi ngộ cao cấp ở các câu lạc bộ tư nhân trong thành phố.  

             Nhưng.  

             Tô Nhiên bên này còn chưa hiểu chuyện gì, cô nhìn quản lí cầm tấm thẻ đen kia đến ngẩn người, cô còn tưởng rằng họ đã phát hiện ra chuyện gì!  

             Trong nháy mắt đó, cô cũng hoảng rồi.  

             "Quản lí à, thẻ của tôi... Không sao chứ? ?"  

             Ngay lúc Tô Nhiên vừa mới hỏi, vị quản lí này bỗng thay đổi 180 độ, vô cùng cung kính cúi đầu về phía Tô Nhiên và Diệp Cửu Trung!  

             Trước cái cúi chào bất ngờ này, Tô Nhiên hơi hoảng sợ.  

             Trong lòng cô nghĩ: Chuyện gì thế này?  

             "Chào cô, chào ngài, đương nhiên thẻ của ngài không có chuyện gì ạ!"  

             Nghe quản lí thay đổi thái độ trở nên khiêm nhường như vậy, trong lòng Tô Nhiên lại xuất hiện mấy dấu chấm hỏi liên tiếp.

Advertisement