Cửu Trung Vương - Bát Ma Vương (FULL)

Adv

Trận náo loạn cuối cùng cũng kết thúc khi những người từ Tập đoàn Đế Hào đến.  

             Các công nhân của Chế dược Tô Thị đã nhận được tiền lương xứng đáng, người nhà họ Tô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.  

             Đôi mắt đẹp của Tô Nhiên Nhiên mở to khi nhìn bốn chiếc xe tải vận chuyển tiền mặt có vũ trang của Tập đoàn Đế Hào ở trước mặt và số tiền bên trong, cô vẫn không dám tin.  

             Cuối cùng.  

             Đại quản gia của tập đoàn Đế Hào đi tới, gọi cô một tiếng "Cô Tô", Tô Nhiên Nhiên mới như tỉnh dậy từ một giấc mơ.  

             "Cô Tô, chuyện tiền bạc đã giải quyết xong, cô còn cần giúp đỡ gì nữa không?"  

             Tô Nhiên Nhiên ngây ra hồi lâu, sau đó vội vàng lắc đầu.  

             "Nếu không cần nữa thì chúng tôi xin cáo từ trước."  

             Ngay khi đại quản gia Lưu chuẩn bị rời đi, Tô Nhiên Nhiên đột nhiên nói: "Chờ đã!"  

             "Không biết cô Tô còn có gì dặn dò?" Phúc Bác quay đầu cười nhìn Tô Nhiên Nhiên.  

             Tô Nhiên Nhiên chỉ vào bốn chiếc xe bọc thép vũ trang và nói: "Tôi có thể hỏi, tại sao Tập đoàn Đế Hào các ông lại đối xử tốt với tôi như vậy không? Tôi hình như trước giờ chưa từng quen biết các ông?”  

             Phúc Bác mỉm cười.  

             "Chủ tịch Chu của chúng tôi quen biết cô là được rồi!"  

Adv

             Chủ tịch Chu?  

             "Người giàu nhất Giang Thành, Chu Thế Hào??"  

             Phúc Bác mỉm cười gật đầu.  

             Nhưng Tô Nhiên Nhiên lại có chút bối rối.  

             Cô chưa từng gặp Chu Thế Hào, làm sao có thể quen biết ông ta?  

             Tuy nhiên, Phúc Bác lại không nói thêm gì nữa.  

             Ông ta vẫy tay với Tô Nhiên Nhiên, sau đó dẫn mọi người rời đi.  

             Nhìn người của Tập đoàn Đế Hào rời đi, Tô Thanh Hà vội vàng chạy đến chỗ Tô Nhiên Nhiên: “Con gái, đời trước nhà họ Tô chúng ta đúng là đã tích đức rồi, lại có thể được người giàu nhất Giang Thành giúp đỡ hết lần này đến lần khác! Chúng ta thật sự quá may mắn rồi!”  

             "Đúng vậy, con gái! Sau này con nhất định phải cảm ơn Chủ tịch Chu cho đàng hoàng đấy!" Mẹ Tô cũng đi tới nói.  

             Nhưng Tô Nhiên Nhiên lại thấy đầu óc mơ  hồ!  

Adv

             Người giàu nhất Giang Thành, Chu Thế Hào? Mấu chốt là cô thực sự không quen biết!  

             Ngây ra một lúc.  

             Tô Nhiên Nhiên đột nhiên nghĩ tới Diệp Cửu Trung.  

             Lập tức quay lại tìm Diệp Cửu Trung thì phát hiện Diệp Cửu Trung đang đứng ở cửa nhà máy.  

             Cô nhanh chóng chạy đến chỗ Diệp Cửu Trung.  

             "Tiểu Trung Trung, sao đột nhiên anh lại tới đây?"  

             Diệp Cửu Trung thành thật nói: “Tôi nghe người làm nhà cô nói cô bị công nhân vây lại, liền nhanh chóng tới đây!”  

             "Vậy sao?”  

             "Ừm! Tôi đã nói rồi, sau này có tôi rồi, tuyệt đối không để cô phải chịu một chút thiệt thòi nào!”  

             Nghe Diệp Cửu Trung lại một lần nữa nói như vậy, trong lòng Tô Nhiên Nhiên cảm thấy rất ấm áp.  

             Sau đó sắc mặt cô thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bố con Tô Thiên Hoằng đang đứng cách đó không xa.  

             "Tất cả những gì xảy ra hôm này, đều là do bọn họ!"  

             Nói xong, Tô Nhiên Nhiên sải bước đi về phía bố con Tô Thiên Hoằng.  

             Bố con Tô Thiên Hoằng hôm nay cũng có chút nhột rồi!  

             Dù sao.  

             Họ không ngờ lần này lại là tập đoàn Đế Hào ra tay giải vây!  

             Nhìn thấy Tô Nhiên Nhiên đi tới, bố con Tô Thiên Hoằng giả vờ như không có gì xảy ra, đứng ở đó.  

             "Bác cả, ông thật là độc ác!"  

             Tô Nhiên Nhiên đi tới, nghiêm mặt nói.  

             "Cháu gái lớn, cháu đang nói linh tinh cái gì đấy?" Tô Thiên Hoằng giả vờ như không có chuyện gì.  

             "He!"  

             "Còn muốn giả vờ? Hôm nay, nể mặt nhà họ Tô, tôi gọi ông một tiếng bác cả! Nhưng ông làm như vậy, thân là con cháu, tôi nói rõ với ông, ông căn bản đến con chó cũng không bằng!” Tô Nhiên Nhiên trực tiếp mắng chửi.  

             Nhìn thấy Tô Nhiên Nhiên mắng người, Tô Thiên Hoằng gấp gáp rồi.  

             "Mày, con nha đầu chết tiệt này lại dám mắng tao??"  

             "Mắng ông thì làm sao? Ông rõ ràng đã nhận được 100 triệu tiền mua lại từ Tập đoàn Đế Hào, nhưng ông lại từ chối dùng nó để trả lương cho công nhân, còn nhờ thằng cháu khốn nạn của mình tìm người chặn tôi? Ông nói xem, ông có xứng đáng làm người không?”  

             Tô Nhiên Nhiên tiếp tục mắng.  

             Nhìn Tô Thiên Hoằng như bị xé rách da mặt, cười lạnh nói: "Con nhóc thối tha này, mày dựa vào đâu mà dạy dỗ tao? Tao nói cho mày biết, mặc dù mày có Tập đoàn Đế Hào chống lưng, nhưng cái nhà này dù sao cũng là do tao quyết định! Hơn nữa, mày đã bị đá ra khỏi gia phả nhà họ Tô rồi, mày bây giờ căn bản đến một nửa người nhà họ Tô cũng không xứng.”  

             "Ông là người quyết định? Ông là ai? Đừng quên, ông nội tôi vẫn còn sống, cho dù bị đá ra khỏi gia phả, cũng sẽ là ông nội tôi làm!" Tô Nhiên Nhiên tức giận nói.  

             Nhưng Tô Thiên Hoằng lại cười.  

             "Ông lão? Ông lão đã nằm trên giường hai năm rồi, mày lấy ông ấy ra để ép tao, mày không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?”  

             Ai biết.  

             Đúng lúc Tô Thiên Hoằng vừa dứt lời.  

             Một tiếng gầm vang lên từ phía sau.  

             “Ai nói tao nằm liệt giường?”  

             Ngay khi tiếng gầm quen thuộc vang lên, Tô Thiên Hoằng liền chết lặng ở đó.  

             Bởi vì ông ta nhìn thấy trong đám người, bóng dáng một ông lão quen thuộc, ngẩng cao đầu bước ra ngoài!  

             Tô Chấn Hùng!  

             "Bố!!!"  

             "Ông nội!!!"  

             Nhìn thấy Tô Chấn Hùng đột nhiên xuất hiện ở đây, không chỉ bố Tô, mẹ Tô đều sửng sốt, Tô Nhiên Nhiên cũng chết lặng.  

             Càng chết lặng hơn đó là bố con Tô Thiên Hoằng.  

             Bọn họ trợn to mắt nhìn Tô Chấn Hùng đi ra, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh buốt.  

             Ông lão?  

             Thực sự đã tỉnh rồi?  

             "Bố, bố tỉnh rồi à???"  

             "Bố… bố… bố không phải bị bệnh nằm liệt giường sao?"  

             Khi Tô Thanh Hà nhìn thấy người bố già của mình, ông gần như rơi nước mắt vì kích động.  

             Chỉ nghe thấy Tô Chấn Hùng lớn tiếng nói: "Nếu tao còn nằm liệt giường không dậy, e là nhà họ Tô sẽ bị hai tên súc sinh chúng mày làm cho tan nát mất!”  

             Lời này vừa nói ra, Tô Thanh Hà xấu hổ cúi đầu.  

             Đúng vậy.  

             Khi Tô lão gia còn, Chế dược Tô Thị vẫn đang phát đạt.  

             Nhưng sau khi ông lão lâm bệnh nặng, Chế dược Tô Thị càng ngày càng sa sút, chưa đầy nửa năm, Chế dược Tô Thị đã thua lỗ nghiêm trọng, hiện tại còn nợ lương nhân viên.  

             Tô Nhiên Nhiên cũng phản ứng khi nhìn thấy người ông nội yêu thương mình nhất.  

             "Ông nội!"  

             Sau khi hét lên một tiếng, Tô Nhiên Nhiên lao vào vòng tay của Tô Chấn Hùng và bắt đầu khóc.  

             Tô Chấn Hùng vừa ôm cháu gái vừa an ủi: "Cháu gái ngoan! Về những chuyện gần đây của cháu, ông nội đều đã biết hết rồi! Cháu gái bảo bối của ông, cháu chịu khổ rồi!”  

             "Yên tâm, từ nay về sau, có ông ở đây, sẽ không có ai dám ức hiếp cháu nữa!"  

             Tô Nhiên Nhiên hốc mắt đỏ hoe, ra sức gật đầu.  

             Từ nhỏ đến lớn, ông nội yêu thương cô nhất!  

             Nếu Tô Chấn Hùng không bị bệnh nặng, làm gì có chuyện liên hôn với Tập đoàn Trung Hải.  

             Sau khi an ủi Tô Nhiên Nhiên, Tô Chấn Hùng sải bước về phía bố con Tô Thiên Hoằng.  

             Tô Thiên Hoằng lúc này liền hoảng sợ!  

             Ông ta trợn to mắt nhìn Tô Chấn Hùng đi tới: "Bố, bố..."  

             Ông ta còn chưa nói xong, Tô Chấn Hùng đã giận dữ mắng: "Súc sinh, mày mưu tính với người khác thì cũng thôi! Bây giờ, đến người nhà mày cũng mưu tính! Mày có còn là con người nữa không?”  

             "Bố, con..." Tô Thiên Hoằng đang muốn giải thích.  

             Tô Chấn Hùng tức giận quát: "Quỳ xuống!"  

             Tô Thiên Hoằng sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng ông ta vẫn quỳ thụp xuống trước mặt Tô Chấn Hùng.  

             "Súc sinh, những việc mày đã làm trong hai năm nay, tao đều đã biết hết rồi!"  

             “Mày thân là anh cả của nhà họ Tô, không chỉ không bảo vệ được người trong nhà, thậm chí còn mưu tính ép hại người trong nhà, tao hỏi mày, mày còn mặt mũi mang họ Tô không? Còn mặt mũi làm người nhà họ Tô không?”

Advertisement