Sân bay Lận An, Lâm Vũ vừa đi ra cổng sân bay thì Lạc Trường Phong đã nhanh chóng chào đón.  

             Lạc Trường Phong nhìn thoáng qua biển người chung quanh thì muốn nói lại thôi.  

             Sau khi nghênh đón Lâm Vũ lên xe thì Lạc Trường Phong mới cười khổ nói: "Giao chuyện nhỏ nhặt này cho chúng tôi lo liệu là được, ngài cần gì đích thân đến một chuyến."  

             "Tuy Tống gia là gia trộc thương nhân, nhưng thế lực rắc rối khó gỡ, liên lụy rất rộng!" Lâm Vũ mỉm cười nói: "Anh không phải không biết bao nhiêu người nhớ thương vị trí của anh, anh xử lý không cẩn thận một chút là bị người ta mượn cớ, có một đống người muốn kéo anh xuống ngựa!"  

             "Tôi ước gì như vậy!" Lạc Trường Phong biết Lâm Vũ nói thật, lại không quan tâm mà nhún vai, mỉm cười nói: "Nếu có thể thì tôi thà về Bắc Cảnh, vậy còn vui sướng hơn!"  

             Thật sự có rất nhiều người nhớ thương vị trí bốn chiến thần.  

             Nhưng khi thật sự ngồi lên vị trí này thì tin chắc rất nhiều người sẽ hối hận.  

             Nguy hiểm hay không thì tạm thời không nói, chỉ tính đến những phiền toái kia cũng đã làm người ta đau đầu.  

             Dù là khu anh ta quản lý hay là khu vực bọn Ninh Loạn phụ trách thì kỳ thật đều không yên bình như mặt ngoài.  

             Trong góc khuất mà người bình thường không nhìn thấy, mỗi ngày họ đều đấu trí đấu dũng với người ta.  

             Mà ở Bắc Cảnh thì khác, chỉ cần không có chiến sự thì họ cực kỳ tiêu dao vui sướng!  

             "Về sau đừng nói những lời này nữa!" Lâm Vũ khẽ nhíu mày: “Giao vị trí của anh cho người chỉ muốn quyền lực và lợi ích thì anh yên tâm không?"  

Adv

             Lạc Trường Phong yên lặng rồi nhẹ nhàng lắc đầu.  

             Đương nhiên không có khả năng yên tâm!  

             Cầu quyền cầu lợi đều được, nhưng ngồi lên vị trí này thì phải làm việc xứng đáng!  

             Nếu chỉ vì quyền và lợi mà không quan tâm chính sự thì rất nhiều người vô tội sẽ mất mạng.  

             Thấy anh ta không nói lời nào, Lâm Vũ nói tiếp: "Cho nên cứ để tôi làm người cầm đao là tốt nhất! Hơn nữa tôi cũng muốn đến xem Tống gia Lận An lợi hại đến mức nào!"  

             "Lợi hại, thật sự rất lợi hại." Lạc Trường Phong lắc đầu cười nói: "Cách mỗi vài phút là có hồ sơ vụ án dính dấp đến Tống gia được đưa đến tay tôi."  

             "Khoa trương như vậy sao?" Lâm Vũ kinh ngạc.  

             Lạc Trường Phong trịnh trọng gật đầu: “Không khoa trương."  

             Lâm Vũ kinh ngạc, xem ra chuyện mà Tống gia phạm phải còn nhiều hơn mình tưởng tượng!  

Adv

             ...  

             Trang viên Tống gia.  

             Tống Hư Cốc vừa ăn điểm tâm xong, đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ thì A Thất lại nhanh chóng chạy tới.  

             Nhìn thấy sắc mặt của A Thất, trong lòng Tống Hư Cốc run lên, dự cảm có chuyện không tốt xảy ra.  

             A Thất còn chưa đến gần thì Tống Hư Cốc đã lộ ra hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì không?"  

             A Thất gật đầu, đầy âm trầm mà nói: "Đã không liên lạc được người mà tôi phái đi nghĩ cách cứu viện tiểu thiếu gia, không có bất ngờ gì xảy ra thì họ đã chết rồi."  

             "Cái gì?" Tống Hư Cốc kinh hô một tiếng, khó tin nhìn A Thất: “Anh lặp lại lần nữa! Anh xác định họ đều đã chết sao?"  

             Ông ta từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của những người thuộc Đội Sói!  

             Những người tránh được cả đạn bắn kia lại ngã xuống ở Giang Bắc nho nhỏ sao?  

             A Thất đang muốn đáp lời thì quản gia lại hốt hoảng chạy tới: “Gia chủ, không hay rồi!"  

             Tống Hư Cốc vốn đang phiền lòng nóng nảy, nhìn thấy quản gia vội vàng hấp tấp như vậy thì lập tức không vui hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"  

             Trong lòng quản gia bỡ ngỡ, run rẩy chỉ ra ngoài cửa rồi ấp úng nói: "Ngài... Ngài nên đi cùng tôi... Ra ngoài xem đi!"  

             Nhìn thấy dáng vẻ của quản gia, Tống Hư Cốc lập tức nổi nóng.  

             Ông ta hằm hằm trừng quản gia một cái rồi mới đi theo quản gia nhanh chóng đi ra ngoài.  

             Lúc họ đi ra thì cửa chính của Tống gia đã có rất nhiều người bao vây.  

             Nhìn thấy Tống Hư Cốc, đám người lập tức thức thời tránh ra một con đường, nhưng lại nhao nhao tránh né ánh mắt của Tống Hư Cốc, sợ lửa giận của ông ta đột nhiên đốt lên người mình.  

             Khi đám người tản ra, trước mắt Tống Hư Cốc lập tức thông thoáng.  

             Chỉ xem xét một cái thì sắc mặt Tống Hư Cốc đã trở nên khó coi tới cực điểm.  

             Ở cửa chính Tống gia có mấy người đang nằm.  

             Hoặc có thể nói là mấy thi thể!  

             Đó là người của đội Sói!  

             A Thất thấy thế thì vội vàng xông lên.  

             Sau khi dò xét một chút thì A Thất giương mắt nhìn về phía Tống Hư Cốc: “Họ đều chết rồi!"  

             Sắc mặt Tống Hư Cốc âm trầm tới cực điểm.  

             Một phút trước ông ta còn hoài nghi suy đoán của A Thất.  

             Một phút sau thi thể của mấy người này đã được đưa đến cổng của Tống gia.  

             Khiêu khích!  

             Đây là khiêu khích trắng trợn!  

             "Khiêng xuống đi, an táng đàng hoàng!" Tống Hư Cốc dặn dò một câu rồi hỏi quản gia: "Là ai đưa tới?"  

             "Không... Không biết." Quản gia cẩn thận trả lời.  

             "Cái gì?" Tống Hư Cốc phẫn nộ quát: "Các người đều làm ăn thế nào? Giữa ban ngày ban mặt mà là ai đưa tới cũng không biết? Mắt các người đều mù sao?"  

             Ở cổng Tống gia một ngày hai mươi bốn giờ đều có người canh gác.  

             Quản gia vừa đến báo cáo, chứng tỏ thi thể của mấy người này cũng vừa được đưa tới.  

             Vậy mà họ cũng không biết là ai đưa thi thể tới?  

             Mắt họ đều mọc trong đũng quần sao?  

             Đối mặt với lửa giận của Tống Hư Cốc, mọi người lập tức bị dọa đến câm như hến.  

             Người giữ cửa cúi gầm xuống, đầy sợ hãi trả lời: "Hai người kia vứt thi thể lại rồi đi, chúng tôi... Ngăn không được..."  

             "Phế vật, một đám phế vật!" Tống Hư Cốc phẫn nộ gào thét, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.  

             A Thất lặng lẽ nhìn đảo qua thi thể trên mặt đất rồi trầm giọng nói: "Chỉ dựa vào hai người này thật sự không thể ngăn được người có thể giết chết họ."  

             Tống Hư Cốc rất tức giận, lập tức xoay người vội vàng đi vào trong nhà.  

             Quản gia ra lệnh cho người làm khiêng thi thể xuống rồi lập tức đi theo.  

             Tống Hư Cốc vào nhà ngồi xuống, tức giận đến thở hổn hển.  

             Cả nhà đều theo vào, nhìn dáng vẻ của ông ta thì họ sợ hãi không dám mở miệng.  

             Đang lúc này, điện thoại của Tống Hư Cốc vang lên.  

             Thấy là con trưởng Tống Kinh Hằng gọi tới, Tống Hư Cốc cố nén tức giận nghe máy.  

             Điện thoại vừa kết nối thì bên trong đã truyền đến tiếng nói hốt hoảng của Tống Kinh Hằng.  

             "Cha, không hay rồi, thị trường chứng khoán vừa bắt đầu phiên giao dịch  thì giá cổ phiếu của mấy công ty lên sàn của chúng ta đều bị chèn ép, hiện tại sắp xuống đáy luôn rồi!"  

             "Sốt ruột cái gì!" Tống Hư Cốc đang nổi nóng nên không vui khiển trách: "Giá cổ phiếu bị chèn ép chẳng lẽ các người không biết phản kích sao?"  

             "Chúng ta đang phản kích, nhưng... Nhưng tiền của chúng ta không đủ!" Tống Kinh Hằng mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Mấy hệ thống ngân hàng chúng ta gửi tiết kiệm đột nhiên bị Hacker công kích, vì đàm bảo an toàn tài chính nên mấy ngân hàng kia đều tạm dừng nghiệp vụ, chúng ta không động vào số tiền đó được!"  

             "Cái gì? !" Tống Hư Cốc đột nhiên đứng dậy, hai mắt trợn to ra ngoài, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.  

             Đây không phải là phương pháp cháu trai ông ta dùng để đối phó Mạnh gia và Lạc gia sao?  

             Hiện tại chuyện tương tự lại xảy ra với bọn họ?  

             Qua một lúc lâu, Tống Hư Cốc mới hốt hoảng gầm thét: "Mau, liên hệ với chủ tịch mấy ngân hàng đó! Dù thế nào cũng phải điều động tài chính ra cho chúng ta, nếu không tôi muốn họ chết không yên lành!"  

             Lần này Tống Hư Cốc thật sự rối loạn.  

             Tống Kinh Hằng kêu rên nói: "Con đã liên lạc rồi, nhưng họ cũng không dám mở hệ thống ra! Họ nói rủi ro đó không ai trong họ chịu nổi..."  

             Nghe Tống Kinh Hằng nói vậy, trong lòng Tống Hư Cốc lập tức cuồn cuộn lửa giận.  

             "Phốc!" Tống Hư Cốc há mồm phun ra một ngụm máu tươi, mặt đầy điên cuồng giận dữ hét lên: "Vạn Cửu Lĩnh, lão phu không chết không thôi với ông..."  

             Còn chưa nói xong một câu, Tống Hư Cốc đã ngất đi.  

             Đám người Tống gia vội vàng xông lên trước, trong lòng đã hận Vạn gia muốn chết.  

             Họ kết luận hàng loạt chuyện này nhất định có liên quan đến Vạn gia.  

             Người làm được như vậy chỉ có Vạn gia!  

             Chỉ có Vạn gia mới có năng lực này!  

             Tình huống hiện tại đã rất rõ ràng, quan hệ giữa Thẩm gia và Vạn gia tốt hơn họ tưởng tượng rất nhiều...

Advertisement