Hộ Quốc Chiến Thần - Lâm Vũ (FULL)

Adv

Ban đêm, Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt đi vào câu lạc bộ Lan Đình.  

             Nghe nói đây là câu lạc bộ xa hoa nhất Giang Bắc.  

             Ở đây một đêm tiêu tốn cả triệu cũng không phải chuyện ly kỳ gì.  

             Nhưng theo Lâm Vũ biết thì câu lạc bộ xa hoa nhất Giang Bắc không phải là nơi này.  

             Khi họ đến thì trong phòng đã có rất nhiều người.  

             "Khanh Nguyệt!" Nhìn thấy bọn Thẩm Khanh Nguyệt, Lê Ly lập tức reo hò một tiếng rồi chạy chậm đến.  

             Tuổi của Lê Ly xấp xỉ Thẩm Khanh Nguyệt, cô ấy có khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to, là mỹ nhân phương Nam điển hình.  

             Chiếc váy trắng dài tao nhã khiến thân hình của cô ấy càng uyển chuyển, nhìn giống như công chúa.  

             Vừa gặp mặt cô ấy đã cho Thẩm Khanh Nguyệt một cái ôm.  

Adv

             "Cậu thật sự có vị hôn phu rồi à? Không phải là cậu dùng tiền mướn tới đó chứ?" Lê Ly ghé vào bên tai Thẩm Khanh Nguyệt, hỏi thăm với giọng điệu trêu chọc.  

             "Tớ lừa cậu làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt hờn dỗi một tiếng, lại buông Lê Ly ra giới thiệu họ với nhau.  

             "Lâm Vũ?" Nghe thấy tên của Lâm Vũ, Lê Ly lập tức sững sờ rồi vội vàng kéo Thẩm Khanh Nguyệt qua một bên, thấp giọng hỏi: "Anh ấy chính người đính hôn từ bé với cậu à? Trước kia không phải cậu luôn nói sẽ không thừa nhận hôn sự này sao?"  

             "Tình hình có thay đổi?" Mặt Thẩm Khanh Nguyệt đỏ lên, có chút xấu hổ.  

             "Thật sao?" Lê Ly nhìn thoáng qua Lâm Vũ, lại trêu tức mà hỏi: "Trước kia không biết người ta như thế nào nên không thừa nhận hôn sự này, hiện tại thấy dáng dấp người ta cũng không tệ nên chịu rồi? Cậu là đồ háo sắc!"  

             "Cậu mới háo sắc!" Thẩm Khanh Nguyệt xấu hổ trừng Lê Ly, đưa tay cù lét cô ấy.  

             Lê Ly nhanh nhẹn né tránh, lại đi đến trước mặt Lâm Vũ rồi duỗi bàn bàn tay trắng nõn ra: “Chào anh, tôi là Lê Ly."  

Adv

             "Lâm Vũ." Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, nắm tay cô ấy một cái liền buông ra.  

             Lê Ly nhiệt tình kéo tay Thẩm Khanh Nguyệt, giới thiệu Lâm Vũ với mọi người.  

             Thẩm Khanh Nguyệt không thân với những người bạn này của Lê Ly lắm, nhưng phần lớn đều biết nhau.  

             Biết Lâm Vũ là vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt, đa số mọi người đều ồn ào la hét muốn sớm uống rượu mừng của họ, chọc cho vệt ửng đỏ trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt qua thật lâu vẫn không tiêu tan.  

             "Tôi nghe nói người đính hôn từ bé với Khanh Nguyệt là đứa con bị vứt bỏ của Lâm gia, hình như cũng tên là Lâm Vũ? Không phải là anh đó chứ?" Trong lúc mọi người cười đùa, một giọng nói cay nghiệt vang lên.  

             Lâm Vũ nhìn lại nơi phát ra tiếng nói.  

             Người lên tiếng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trông có vẻ rất bảnh trai, nhưng trên mặt lại toàn vẻ kiêu căng và khinh thường.  

             "Anh đoán đúng rồi, tôi chính là Lâm Vũ mà anh nghe qua đó." Lâm Vũ mỉm cười, dường như không để lời nói của đối phương trong lòng.  

             "Thì ra thật sự là anh!" Thanh niên làm ra vẻ kinh ngạc, sau đó lắc đầu thở dài: “Ai, đóa hoa nhài cắm lên bãi phân trâu!"  

             Sắc mặt Lê Ly lập tức thay đổi, khẽ kêu lên: "Lý Thành, đừng có uống say rồi quậy! Anh là bạn tôi, Khanh Nguyệt cũng là bạn tôi, trong lòng anh khó chịu cũng phải nhịn xuống, đừng phá hư tiệc sinh nhật của tôi!"  

             Lê Ly biết Lý Thành có ý với Thẩm Khanh Nguyệt.  

             Lúc đầu cô ấy cũng muốn mượn cơ hội đêm nay tác hợp cho họ, không ngờ Thẩm Khanh Nguyệt lại mang vị hôn phu đến đây thật.  

             Nếu Thẩm Khanh Nguyệt đã là hoa có chủ thì cô ấy cũng dập tắt suy nghĩ tác hợp này.  

             Hiện tại cô ấy chỉ muốn ăn sinh nhật vui vẻ.  

             "Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Lý Thành xem thường nhún vai, giễu cợt nói: "Ở Giang Bắc ai không biết chuyện xấu mười lăm năm trước của Lâm gia? Hơn nữa hiện tại Lâm gia đã bị diệt, trước kia anh ta còn có thể làm con chó không nhà để về, hiện tại còn không bằng chó nữa!"  

             Lý Thành vừa dứt lời thì sắc mặt Lê Ly và Thẩm Khanh Nguyệt lập tức trở nên khó coi.  

             "Thành thiếu, nói ít vài ba câu đi!"  

             "Đúng vậy, coi như nể mặt Lê Ly."  

             "Lê Ly, mọi người đừng tức giận, Thành thiếu chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi."  

             "Hôm nay là sinh nhật của Lê Ly, mọi người phải vui vẻ chứ."  

             Có người thuyết phục Lý Thành, cũng có người đi khuyên Lê Ly và Thẩm Khanh Nguyệt.  

             Đương nhiên cũng có người bày ra dáng vẻ xem náo nhiệt.  

             "Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lê Ly, tôi không muốn làm rối." Thẩm Khanh Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thành: “Trước đó tôi coi như không nghe thấy, nếu anh nói năng bậy bạ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!"  

             "Khanh Nguyệt, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.” Lý Thành không quan tâm, trên mặt tràn đầy khinh miệt mà nói: "Anh ta còn không bằng con chó, làm sao xứng với cô được?"  

             Sắc mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng khó coi, không nói lời nào đi lên trước.  

             Sau một khắc, Thẩm Khanh Nguyệt bưng ly rượu vang đỏ trên bàn lên.  

             "Ào..."  

             Rượu bị giội lên mặt Lý Thành.  

             Rượu chảy từ mặt Lý Thành xuống dưới, vẻ bảnh trai trước đó không còn nữa mà chỉ còn sự chật vật.  

             Lý Thành sửng sốt, đám người trong phòng cũng sững sờ.  

             Không ai ngờ Thẩm Khanh Nguyệt bình thường dịu dàng lại đột nhiên làm như vậy, hoàn toàn không để ý đây là tiệc sinh nhật của Lê Ly.  

             "Giờ tỉnh rượu chưa?" Thẩm Khanh Nguyệt mặt đầy sương lạnh nhìn Lý Thành, lại quay đầu nói với Lê Ly: "Xin lỗi đã phá hỏng hứng thú của mọi người! Tụi tớ đi trước, hôm nào tớ và Lâm Vũ chúc mừng bù sinh nhật cho cậu."  

             Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt không để ý đám người còn đang sững sờ mà kéo Lâm Vũ đi ra ngoài.  

             "Dừng lại!" Lý Thành đột nhiên đứng dậy, giận dữ hét: "Muốn đi à, hỏi ông chưa?"  

             Lâm Vũ hờ hững nhìn về phía Lý Thành, trong mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Anh muốn tôi hỏi thế nào?"  

             Nghe ra giọng điệu của Lâm Vũ không thích hợp, Thẩm Khanh Nguyệt vội vàng kéo hắn lại rồi khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Được rồi, coi như nể mặt Lê Ly đi."  

             Thẩm Khanh Nguyệt không muốn làm lớn chuyện này, dù sao Lê Ly cũng là bạn thân của cô.  

             Nếu Lâm Vũ nổi giận thì tiệc sinh nhật của Lê Ly chắc chắn sẽ bị quấy nhiễu.  

             Đón lấy ánh mắt của Thẩm Khanh Nguyệt, lúc này mặt Lâm Vũ mới giãn ra, hắn lôi kéo Thẩm Khanh Nguyệt đi ra ngoài.  

             Nhưng Lý Thành lại không chịu bỏ qua, nhanh chóng chặn trước mặt họ.  

             "Lý Thành, nể mặt tôi, có chừng có mực đi." Lê Ly cũng đi lên phía trước, lạnh mặt nhìn về phía Lý Thành.  

             "Tôi nể mặt cô thì ai nể mặt tôi?"  

             Lý Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hung dữ nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Muốn đi thì liếm sạch rượu trên mặt ông đây rồi nói!"  

             Lâm Vũ đang muốn phát tác rồi lại bị Thẩm Khanh Nguyệt giữ chặt.  

             Thẩm Khanh Nguyệt không kiêu ngạo không tự ti nhìn Lý Thành: “Biết tại sao tôi phải giội rượu anh không?"  

             "Ông đây quan tâm nguyên nhân à!" Lý Thành cười lạnh và nói: "Không làm theo lời ông nói thì đừng mơ rời khỏi nơi này!"  

             "Tốt nhất anh nên có chừng mực." Thẩm Khanh Nguyệt lạnh lẽo nói: "Hiện tại tôi còn cứu được anh, nếu anh không biết tốt xấu tiếp thì tôi cũng hết cách!"  

             Cô cầm rượu giội Lý Thành, thực tế là đang cứu anh ta.  

             Bằng không chờ đến khi Lâm Vũ ra tay thì không phải chỉ đơn giản là bị giội rượu.  

             "Ha ha, lớn lối lắm!" Lý Thành cười nhạo: “Các người đi hỏi thăm thử xem câu lạc bộ Lan Đình này là địa bàn của ai! Hiện tại làm theo yêu cầu của tôi thì tôi có thể rộng lượng  tha cho các người một lần! Nếu cứ lải nhải tiếp thì tôi cho các người nằm ngang đi ra!"

Advertisement