Hộ Quốc Chiến Thần - Lâm Vũ (FULL)

Adv

Ngu ngốc!  

             Nghe những lời ngông cuồng của Lý Thành, Thẩm Khanh Nguyệt nhìn anh ta với ánh mắt đáng thương.  

             Lê Ly vô cùng tức giận đẩy Lý Thành ra: "Các người đi trước đi! Anh ta say rồi, mặc kệ anh ta đi!"  

             Lâm Vũ kinh ngạc, nói nhỏ với Thẩm Khanh Nguyệt: “Người bạn thân này của em cũng không tệ.”  

             Theo những gì Lý Thành nói, có lẽ anh ta có một chút quyền lực trong club Lan Đình này.  

             Lúc này Lê Ly còn có thể đứng ra giải vây cho họ, điều này có phần đáng khen ngợi.  

             "Đúng vậy, bọn em đã là bạn bè nhiều năm!"  

             Thẩm Khanh Nguyệt cười nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.  

             “Vậy thì cho cô ấy chút thể diện!” Lâm Vũ khẽ mỉm cười rồi bước ra ngoài.  

             "Nếu các người có thể bước ra khỏi đây, coi như tôi thua!"  

             Lý Thành không ngăn cản nữa, chỉ cười lạnh rồi móc điện thoại di động ra.  

             Lê Ly dường như hiểu ra điều gì đó, điên cuồng nháy mắt với họ, thúc giục họ nhanh chóng rời đi.  

Adv

             Hai người nhìn Lê Ly bằng ánh mắt trấn an, bước về phía trước, ung dung bước ra khỏi phòng.  

             “Nếu biết trước sẽ như vậy thì em đã không tới.”  

             Sau khi đi ra khỏi phòng, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi khẽ thở dài, vẻ mặt thất vọng.  

             "Em không nên để chuyện nhỏ nhặt như vậy ảnh hưởng tâm trạng." Lâm Vũ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.  

             Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: “Em sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lê Ly, trong tiệc sinh nhật xảy ra chuyện như vậy thì ai mà không khó chịu chứ?”  

             "Không sao đâu."  

             Lâm Vũ mỉm cười và nói: "Chút nữa anh sẽ đưa hai người đến một nơi khác để chúc mừng sinh nhật Lê Ly."  

             Nơi khác?  

Adv

             Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc, đang định hỏi thì bị một đám người to cao mặc áo ba lỗ chặn đường họ.  

             Trong chốc lát, nhóm người này chia thành hai hàng, đằng sau họ là một thanh niên mặc đồ trắng.   

             Người thanh niên mặc đồ trắng có đôi mắt sắc bén, toát lên vẻ dữ tợn. Thoạt nhìn đã biết đây là một nhân vật có máu mặt.  

             Phía sau, Lý Thành và Lê Ly cũng đuổi theo ra ngoài.  

             Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nhiều người tỏ ra hoảng sợ.  

             Sắc mặt Lê Ly trầm xuống, lạnh giọng nói: "Lý Thành, anh thật sự muốn làm lớn chuyện sao?"  

             “Làm lớn chuyện thì sao?”  

             Lý Thành hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hung dữ: "Lê Ly, tốt nhất là cô đừng lo chuyện bao đồng! Nếu không, tôi cũng sẽ xử lý cô!"  

             Sắc mặt Lê Ly thay đổi, tức giận nói: "Nếu các người dám làm loạn, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"  

             "Báo cảnh sát?"  

             Thanh niên áo trắng khinh thường, nở nụ cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Lý Thành: "Nói cho bọn họ biết tôi là ai!"  

             Mọi người đều bối rối và nhìn về phía Lý Thành.  

             Xét theo giọng điệu của đối phương, có vẻ như đối phương cũng có lai lịch không vừa!  

             Lý Thành dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người, dáng vẻ giống như chó cậy thế chủ, lớn tiếng nói: "Các người nghe cho kỹ đây! Anh ấy chính là chủ club lão Lan Đình, Phùng Nghĩa! Các người, hãy gọi một tiếng anh Nghĩa đi!"  

             "Anh Nghĩa..." Một số người giỏi nịnh nọt người khác lập tức lên tiếng với nụ cười trên môi.  

             Phùng Nghĩa chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại.  

             Lê Ly suy nghĩ một lúc rồi ngước mắt lên nhìn Phùng Nghĩa: "Anh làm ăn kinh doanh, nếu bảo cảnh sát, chắc cũng sẽ không có lợi gì cho anh?"  

             "Hình như cô vẫn chưa biết tôi là ai." Phùng Nghĩa nhìn Lê Ly với ánh mắt trêu chọc.  

             “Anh không phải là ông chủ ở đây sao?” Lê Ly khẽ cau mày, không hiểu rõ ý của Phùng Nghĩa.  

             Anh ta là chủ club Lan Đình, Phùng Nghĩa, không phải Lý Thành đã giới thiệu rồi sao?  

             Hay là mình nghe nhầm không? Hay là Lý Thành nói nhầm?  

             Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lê Ly, Lý Thành lập tức chế nhạo: "Cha của anh Nghĩa là Phùng Tam Pháo!"  

             "Phùng Tam Pháo?!"  

             Mọi người đều kêu lên và kinh ngạc nhìn Phùng Nghĩa.  

             Những người vừa gọi là "anh Nghĩa" như sắp bật cười, dáng vẻ nịnh bợ đó thật ghê tởm.  

             Sắc mặt Lê Ly đột nhiên tái nhợt, vô cùng hoảng sợ, không biết làm cách nào để cứu Thẩm Khanh Nguyệt bọn họ.  

             "Phùng Tam Pháo rất nổi tiếng sao? Tại sao anh chưa từng nghe nói đến?" Lâm Vũ có chút tò mò, mỉm cười hỏi Thẩm Khanh Nguyệt.  

             "Anh đã rời khỏi Giang Bắc mười lăm năm, từng nghe nói mới là lạ đó!" Thẩm Khanh Nguyệt nhìn anh một cái, cười đáp: "Quả thực Phùng Tam Pháo rất nổi tiếng! Nắm quyền hành, sài lang chiến hổ báo ở Giang Bắc vào ban đêm cũng phải xem chừng Phùng Tam Pháo! Lang sói Phùng Tam Pháo, vua ngầm ở Giang Bắc, nghe nói là đã đánh bại tất cả những kẻ bất khả chiến bại ở Giang Bắc, một mình tiêu diệt bang hổ báo có hơn một nghìn thành viên."  

             Hoá ra là vậy.  

             Lâm Vũ mỉm cười.  

             Hắn thực sự không biết nhiều về thế lực ngầm ở Giang Bắc cũng chưa từng quan tâm.  

             Lang sói Phùng Tam Pháo.  

             Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này.  

             Một người có thể giết hơn một ngàn kẻ thù, không biết là khoa trương hay là sự thật. Nếu đúng như vậy thì Phùng Tam Pháo cũng phải là một võ giả.  

             Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại nhìn về phía Phùng Nghĩa: "Cho nên, đây chính chỗ dựa khiến anh không sợ báo cảnh sát?"  

             "Đúng vậy!"  

             Vẻ mặt Phùng Nghĩa kiêu ngạo liếc nhìn mọi người: "Ai dám báo cảnh sát? Có những chuyện tôi còn niệm tình nhưng cha tôi nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà người đó!"  

             Mọi người đều sợ hãi khi nghe lời đe dọa của Phùng Nghĩa.  

             Phùng Tam Pháo chắc chắn là một rất tàn nhẫn, tiêu diệt cả nhà không chỉ là lời nói suông.  

             Ai dám báo cảnh sát, Phùng Tam Pháo nhất định sẽ làm chuyện này!  

             Trong lòng Lê Ly vô cùng hoang mang, nhưng cô ấy buộc mình phải bình tĩnh, gượng cười với Lý Thành: "Tôi thay mặt Khanh Nguyệt bọn họ xin lỗi anh, hãy để họ đi đi!"  

             "Muốn đi cũng được thôi!"  

             Lý Thành chó cậy thế chủ, vẻ mặt đắc ý: "Tôi nói rồi, liếm sạch rượu trên mặt tôi, tôi thả bọn hắn họ đi!"  

             "Anh…"  

             Lê Ly hơi khựng lại, trên mặt không thể nở nụ cười được nữa.  

             Cô ấy biết Thẩm Khanh Nguyệt không có thể nào đồng ý yêu cầu của Lý Thành. Nhưng trong tình huống này, nếu Thẩm Khanh Nguyệt không đồng ý, có lẽ sẽ không thể thoát được.  

             Nghĩ đến đây, Lê Ly cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Thành:"Cùng lắm thì tôi sẽ làm thay Khanh Nguyệt!"  

             Thẩm Khanh Nguyệt cảm động, gọi Lê Ly lại, lắc đầu cười nói: "Không cần đâu, cậu cứ yên tâm! Bọn tớ sẽ không sao đâu."  

             Yên tâm cái rắm!  

             Trong lòng Lê Ly  gào thét, điên cuồng nháy mắt với Thẩm Khanh Nguyệt, ra hiệu cho cô không nên cố tỏ vẻ. Lúc này, càng cố tỏ vẻ thì càng không có kết cục tốt.  

             “Tôi không có thời gian để lãng phí với các người.”  

             Phùng Nghĩa sốt ruột nhìn bọn họ: "Tôi làm ăn kinh doanh, đón du khách từ mọi nơi. Tôi không muốn làm khó các người! Hãy làm theo lời Lý Thành, tôi sẽ để các người đi."  

             "Nếu không làm thì sao?" Lâm Vũ cười hỏi.  

             "Đánh chó thì phải nhìn mặt chủ nhân."  

             Trong mắt Phùng Nghĩa đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng: “Nếu  không làm theo, mỗi người để lại một cái tai.”  

             "Được, tôi biết phải làm gì rồi."  

             Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, khi hắn giơ tay lên, một luồng chân khí vút qua tai Phùng Nghĩa. Một cái tai đầy máu bay lên.  

             Mọi người ngơ ngác nhìn cái tai đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.  

             Phùng Nghĩa chết lặng vài giây mới cảm nhận được cơn đau từ tai mình truyền đến. Cơn đau dữ dội ngay lập tức làm biến dạng khuôn mặt của anh ta.  

             "A! Tai của tôi..."  

             Phùng Nghĩa hét lên một tiếng chói tai, vô thức bịt tai lại.  

             Máu từ tai không ngừng chảy xuống, lập tức khiến bàn tay anh ta đang bịt tai biến thành màu đỏ.  

             Không khí lập tức như dừng lại, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng hét của Phùng Nghĩa vẫn không ngừng vang vọng.

Advertisement