Hộ Quốc Chiến Thần - Lâm Vũ (FULL)

Adv

Không huyên náo, ồn ào như các sòng bạc thông thường, Dương Công Quán rất yên tĩnh.  

             Khi bước vào cửa, cảnh tượng nhìn thấy không phải là một đám cờ bạc điên cuồng mà là những bóng cây xanh mướt, những bông hoa rực rỡ đang khoe sắc. Người không biết, có lẽ còn tưởng mình đã bước vào công viên.  

             Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, họ tiến vào bên trong. Cho đến lúc này, mới có thể nghe thấy một số tạp âm.  

             Có những tiếng thở dài, có những tiếng chửi rủa, cũng có những tiếng cười đắc ý.  

             Nhiều âm thanh khác nhau đan xen vào nhau, giống như một bức tranh cuộn Ukiyo-e.  

             Chú thích: Ukiyo-e là một trường phái hội họa phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản. Các nghệ sĩ thể loại hội họa này sản xuất các bản in và tranh in mộc bản của các đối tượng như những thiếu nữ đẹp; diễn viên kabuki và đô vật sumo; các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian; cảnh đẹp du ngoạn và phong cảnh khắp nơi; thực vật và động vật….".  

             Vương Sách đã sớm đoán trước tình hình bên trong, đi thẳng vào căn phòng nhỏ sâu trong Dương Công Quán, nhìn thấy Cao Trí Viễn đang chơi xúc xắc ở bên trong. Hơn nữa, ông ta còn đang đang làm cái.  

             Đây chính là điểm độc đáo ở đây. Người làm cái ở đây không phải người của Dương Công Quán. Dương Công Quán chỉ chịu trách nhiệm cung cấp địa điểm và dịch vụ, bất kỳ ván bạc nào, bất cứ ai cũng có thể làm cái, chỉ cần gan đủ lớn và tiền đủ nhiều!  

             Khóe môi Lâm Vũ nhếch lên.  

             Tốt rồi, đỡ mất công phải tạo tình huống cho Cao Trí Viễn.  

             Nhìn ánh mắt chăm chú của ông ta, Lâm Vũ nói với Bạch Diệu Thủ:   

             "Đi đổi lấy 10 triệu chip. Tôi sẽ từ từ chơi cùng ông ta."  

Adv

             Bạch Diệu Thủ lập tức đi ngay. Trong phút chốc, anh ta mang 10 chip quay lại cho Lâm Vũ.  

             Hắn bước tới và tham gia nhưng hình như vận may cờ bạc của hắn cực kỳ tệ nên đã thua liên tiếp.  

             Chẳng bao lâu sau, 10 triệu chip đã không còn, còn Cao Trí Viễn đã dễ dàng kiếm được vài triệu.  

             Lâm Vũ nhìn ông ta với ánh mắt không phục, khiêu khích hỏi: "Ông có dám chơi một mình với tôi không?"  

             “Chơi thì chơi, trên bàn cờ bạc, tôi chưa từng sợ ai!”  

             Mặt ông ta đầy kiêu ngạo, khuôn mặt nhăn nheo như sắp bật cười.  

             Vận may cờ bạc của Lâm Vũ tệ như vậy, ông ta chỉ mong sao được chơi riêng với Lâm Vũ!  

             Thấy Cao Trí Viễn đồng ý, Lâm Vũ như mở cờ trong bụng , ra lệnh cho Bạch Diệu Thủ: "Đi đổi thêm 10 triệu chip nữa!"  

             Bạch Diệu Thủ lập tức đi làm không chút chần chừ.  

Adv

             Chẳng mấy chốc, đống chíp đã được bày đầy trước mặt Lâm Vũ.  

             Nhìn thấy nhiều chip như vậy, đôi mắt của Cao Trí Viễn đột nhiên sáng lên. Nếu thắng được hết mười triệu này, ông ta sẽ hoàn toàn gỡ lại vốn!  

             Cao Trí Viễn càng nghĩ càng hưng phấn, lập tức hỏi: "Anh muốn chơi thế nào?"  

             "Chơi theo các quy tắc ở đây." Lâm Vũ bình tĩnh trả lời.  

             "Anh làm cái hay tôi làm cái?" Cao Trí Viễn lại hỏi.  

             "Ông làm đi." Hắn thản nhiên trả lời.  

             Cao Trí Viễn mừng thầm, nóng lòng muốn cầm cốc xúc xắc lên. Trước khi ông ta bắt đầu lắc, Lâm Vũ đã đặt tất cả chip của mình lên con  hoa.  

             "Ồ!"  

             Mọi người đều xôn xao và ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.  

             Từng thấy hào khí, nhưng chưa bao giờ thấy hào khí như vậy! Còn chưa bắt đầu lắc xúc xắc, hắn đã trực tiếp đặt cược vào con báo hoa.  

             Một ăn ba mươi sáu!  

             Nếu hắn thắng, có lẽ Cao Trí Viễn cũng sẽ không móc đâu ra nhiều tiền như vậy!  

             "Người anh em, đây là anh đang muốn gỡ vốn à!" Cao Trí Viễn chỉnh lại kính, mỉm cười nhìn Lâm Vũ.  

             "Đúng."  

             Lâm Vũ cũng không phủ nhận, cười nói: “Hình như ông không đủ chip?"  

             "Chuyện này…" Cao Trí Viễn hơi xấu hổ, không cam tâm gật đầu.  

             Nếu Lâm Vũ thật sự đặt cược vào báo hoa mà trúng thật thì chút chip này của ông ta không là gì cả! Cho dù ông ta khuynh gia bại sản, cũng không thể lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.  

             "Ông có mười ngón tay."  

             Lâm Vũ bình tĩnh nhìn Cao Trí Viễn: "Một ngón, tôi sẽ tính cho ông 50 triệu! Nếu tôi thắng mà tiền không đủ thì sẽ dùng ngón tay của ông để trả! Thấy sao?"  

             Hắn vừa dứt lời, trong phòng lại một lần nữa trở nên ồn ào.  

             Chưa gì đã muốn lấy ngón tay của người ta, chẳng lẽ người này có thù với Cao Trí Viễn sao?  

             Ông ta cũng bị doạ cho sợ hãi trước lời nói của Lâm Vũ. Đương nhiên, ông ta cũng hoài nghi Lâm Vũ có thù với mình nhưng ông ta chắc chắn rằng mình không hề quen biết người này chứ đừng nói đến chuyện có ân oán.  

             Cao Trí Viễn không muốn dùng ngón tay của mình để đặt cược nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dỗ của 10 triệu.  

             Cốc xúc xắc trong tay mình, xác suất trúng con báo hoa thực sự rất nhỏ.  

             Cơ hội chiến thắng của bản thân là 99%! Cơ hội chiến thắng của đối thủ chỉ là 1%!  

             Sau một thoáng do dự, trong lòng Cao Trí Viễn run lên, nghiến răng đồng ý: "Được! Nếu anh đã dám cược thì có gì mà tôi không dám cược chứ!"  

             Đây là tâm lý của kẻ cờ bạc, luôn tin rằng mình sẽ chiến thắng, để giành được tiền sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì!  

             "Tôi thích sự hào sảng của ông."  

             Lâm Vũ khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Cao Trí Viễn lắc xúc xắc.  

             Ông ta phấn khích đến mức bắt đầu lắc xúc xắc ngay lập tức.  

             "Bụp!"  

             Cốc đựng xúc xắc đã được đặt xuống, bên trong vẫn vang lên tiếng lăn của viên xúc xắc.  

             Lúc này, Cao Trí Viễn vô cùng căng thẳng. Ông ta căng thẳng không phải vì sợ hãi mà vì nghĩ rằng mình sắp thay đổi hoàn toàn gỡ được vốn rồi nên không thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng.  

             Đừng nói Cao Trí Viễn, ngay cả những người có mặt cũng vô cùng căng thẳng.  

             Chỉ có Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ thản nhiên như thể họ đã nắm chắc phần thắng, không hề quan tâm đến thắng thua.  

             Khi Cao Trí Viễn hưng phấn đến mức đổ mồ hôi tay, âm thanh trong cốc xúc xắc hoàn toàn biến mất, số lượng xúc xắc đã được xác định.  

             "Mở!" Ông ta hét lên đầy phấn khích, mở cốc xúc xắc ra.  

             Hai, bốn, năm!  

             Không phải là báo hoa!  

             "Ha ha, tôi thắng rồi!"  

             Cao Trí Viễn phấn khích đến mức hét lên, suýt chút nữa cất cao giọng hát.  

             Những người xem nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đương nhiên họ muốn thấy Lâm Vũ thắng như vậy mới có trò hay để xem, dù sao ai thua ai thắng, bọn họ cũng không có tổn thất gì.  

             Trong cơn phấn khích, Cao Trí Viễn run rẩy chộp lấy đống chip, đột nhiên có một bàn tay ngăn ông ta lại.  

             "Ý gì vậy?"  

             Ông ta hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Vũ đang chặn tay mình:   

             "Thua rồi nên muốn quỵt nợ sao? Sao không nghe ngóng xem Dương Công Quán là nơi nào! Nếu dám quỵt nợ ở đây, e là chán sống rồi!"  

             "Không, ông thua rồi." Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười.  

             "Tôi thua?"  

             Cao Trí Viễn sửng sốt, sau đó cười lớn: "Anh không biết đếm à! Nhìn kỹ xem, ai thua? Xúc xắc ở đây, tôi còn chưa chạm vào!"  

             Nói xong, Cao Trí Viễn chỉ vào xúc xắc, vẫn đếm như trước đó.  

             "Ông hoa mắt rồi."  

             Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tối thấy rõ ràng là ba số sáu, báo hoa!"  

             Ba số sáu?  

             Mọi người đều ngạc nhiên, sững sờ nhìn Lâm Vũ. Đầu óc người này có vấn đề ư?  

             Ở đây thậm chí còn không có số sáu nào mà hắn lại nói là ba số sáu?  

             Cho dù hắn không biết đếm, nhưng nhìn cũng biết ba viên xúc xắc này không có cùng một con số!  

             Cao Trí Viễn cười ha ha, trên mặt khinh thường nói: “Muốn quỵt nợ thì hãy nghĩ ra thủ đoạn xảo quyệt một chút. Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, anh còn muốn đổi trắng thay đen hay sao?”  

             Ông ta nói đúng.  

             Lâm Vũ đang đổi trắng thay đen! Vốn dĩ hắn có thể dễ dàng biến xúc xắc thành ba số sáu, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.  

             Chỉ có loại tình huống biết rõ là mình thắng nhưng buộc phải nhận thua mới có thể khiến Cao Trí Viễn cảm thấy đau buồn, tức giận và tuyệt vọng đến cực độ.  

             Lâm Vũ cười hỏi Bạch Diệu Thủ: "Anh nói xem, đây là số mấy?"  

             "Ha ha, ai mà không biết anh ta cùng phe với anh chứ?" Cao Trí Viễn khinh thường cười nói:   

             "Anh ta nói ba số sáu thì nghĩa là ba số sáu ư?"  

             Vừa dứt lời, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên bên tai ông ta.  

             "Vậy tôi nói ba số sáu, có được không?"

Advertisement