Lâm Mộc báo thù (Lâm Thiếu báo thù) - Hạ Linh

Adv

"Lâm Mộc tỉnh rồi sao?"  

             Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.  

             Sau đó, Minh chủ Liên Minh bước nhanh từ cửa vào.  

             "Minh chủ."  

             Cả ba nhìn lên.  

             "Lâm Mộc, nghe nói cậu bị đả kích nên ngất đi, cho nên tôi trở lại Tổng bộ Liên Minh xem cậu thế nào."  

             Minh chủ vừa nói vừa bước đến bên giường ngồi xuống.  

             “Minh chủ, trước khi đi sư phụ tôi có nói với ông không?” Lâm Mộc mở to mắt nhìn minh chủ.  

Adv

             “Không, ông ấy căn bản không nói gì với tôi cả.” Minh chủ lắc đầu thở dài, sắc mặt cũng tái nhợt.  

             Sau đó, ông ấy lấy ra một lá thư: "Nhân tiện, trước khi đến đảo Tiêu, sư phụ của các cậu đã gửi cho tôi một bức thư, là cho ba người, lá thư này vừa đến Liên Minh là tôi mang đến đây ngay." "  

             "Thư của sư phụ sao?"  

             Lâm Mộc vội vã cầm lấy thư, rồi nhanh chóng mở ra xem.  

             Thẩm Trạch Thiên và Trần Uyển Nhi cũng nghiêng người, họ muốn xem sư phụ nói gì.  

             Gửi ba đồ đệ:  

Adv

             Con quái vật biến dị này cách đất liền quá gần, tạo ra uy hiếp quá lớn đối với chúng ta, một khi nó tiến hóa lên cấp SS trong tương lai, nó chắc chắn sẽ hủy diệt tất cả sinh mệnh.  

             Đến lúc đó, cho dù có liên thủ với minh chủ, cũng không có hy vọng ngăn cản được.  

             Chúng ta không thể ngờ rằng trong quá trình tiến hóa của nó, ta hoặc minh chủ ai có thể bước vào Pháp Tướng Cảnh hay không.  

             Bởi vì đây là đang đặt cược mạng sống của tất cả mọi người.  

             Nếu sau khi nó tiến hóa lên cấp SS, minh chủ và ta không thể bước vào Pháp Tướng Cảnh, tất cả sẽ chết!  

             Vì vậy, nó phải bị giết trước!  

             Sư phụ đã đi chiến đấu với nó, có lẽ, các con sẽ không thể nhìn thấy ta sống sót trở về.  

             Sư phụ có hy sinh, các con cũng đừng buồn, các con nên vui thay ta, cảm nhận được niềm vui. Con người đều là người phàm, ai rồi cũng phải chết, vi sư sống đến ngày hôm nay cũng đã quá hai, ba chục năm rồi, tuổi càng cao thì cảm giác với sự sống của vi sư càng mong manh, hy vọng đạt tới Pháp Tưởng Cảnh cũng không nhiều.  

             Thay vì chết trong mờ mịt, tốt hơn là nên làm một việc có ý nghĩa khác.  

             Minh chủ cũng phải chịu trách nhiệm với toàn bộ Liên Minh, ông ấy không thể dễ dàng hy sinh.  

             Còn ta, ta chỉ có một mình, không có gì phải lo lắng, nếu có một người phải hy sinh, thì đó phải là ta.  

             Đối với Liên Minh và người dân cả nước, việc tiêu diệt một con quái vật đột biến có thể tiến hóa lên cấp SS là rất đáng sợ!  

             Vì vậy, ta phải đi!  

             Sống ẩn dật nhiều năm, sự nhiệt huyết của vi sư cũng không còn, lần này hãy để cho vi sư lấy lại được nhiệt huyết và điên cuồng một lần nữa!  

             Đối với một tu sĩ, chết trong trận chiến có ý nghĩa hơn là chết vì hết đời, vi sư ta rất mong đợi một cái chết như vậy!  

             Thẩm Trạch Thiên, Lâm Mộc, Trần Uyển Nhi, khi các con đọc được bức thư này, có lẽ sư phụ đã không còn sống nữa.  

             Hiện tại các con đều đã trưởng thành, tương lai cần phải đi con đường của riêng mình, vi sư tin tưởng các con đều có thể trở thành những cường giả mạnh nhất, sáng nhất!  

             Nhớ kỹ, đừng cảm thấy có lỗi với sư phụ, sư phụ không còn nhìn thấy ngày tai họa này kết thúc, chỉ có các con mới có thể kết thúc được mối họa này.  

             Ngay cả khi vi sư chết, vi sư vẫn sẽ ở trên thiên đường dõi theo các con.  

             ...  

             Đọc thư xong, tay Lâm Mộc càng run hơn.  

             Không còn nghi ngờ gì nữa, trước khi Sư phụ đi, người đã hạ quyết tâm sẽ chết!  

             “Sư phụ…” Nước mắt Lâm Mộc rơi xuống, nhỏ giọt trên phong thư.  

             Mặc dù đã đọc qua, nhưng Lâm Mộc vẫn không chịu buông tay, anh vẫn muốn nói thêm vài câu với sư phụ.  

             Trần Uyển Nhi khóc: "Sư phụ, sao... sao người lại không liên thủ với minh chủ, chung tay đối phó! Thay vào đó, sao người phải tự mình đi!"  

             Minh chủ nhàn nhạt lắc đầu nói: "Sư phụ của ba người biết, nếu như tôi đi theo ông ấy, chúng ta phối hợp với nhau có thể chiếm thế thượng phong, một khi con quái vật đột biến khổng lồ đó phát hiện không địch lại được chúng tôi, nhất định sẽ xuống biển. Nhưng ở dưới biển, chúng tôi lại không thể đánh bại nó.”  

             "Muốn giết chết nó triệt để, chỉ sợ phải có một người hy sinh."  

             Sau khi mọi người nghe vậy, họ cũng hiểu ra.  

             Chỉ đánh bại nó là không đủ, nếu muốn loại bỏ mối đe dọa của nó, anh phải giết nó.  

             Nếu như nó vừa bị đánh trả đã xuống nước, sau này một khi bước vào cấp SS, việc đầu tiên có thể là lên mặt đất trả thù con người.  

             Minh chủ tiếp tục nói: "Tôi vốn định để chuyện này nửa năm nữa, nếu trong vòng nửa năm vẫn không tìm được biện pháp đột phá Pháp Tướng Cảnh, tôi sẽ dùng tính mạng của mình để giải quyết nó. Tôi biết trong nửa năm, con quái thú khổng lồ đó sẽ không thể tiến hóa đến cấp SS. Nhưng không ngờ...sư phụ của các cậu lại đi trước."  

             "Là minh chủ Liên Minh Tu Hành Giả, cho dù phải hy sinh, cũng nên là tôi hy sinh. Sư phụ cậu đi trước, là chết thay tôi."  

             Khi minh chủ nói lời cuối cùng, ông ấy cũng cúi đầu, lộ ra vẻ mặt đau khổ.  

             Căn phòng lại chìm vào im lặng, bầu không khí trở nên ngột ngạt.  

             Sau một lúc.  

             Minh chủ bình tĩnh lại, ngẩng đầu nói: "Sau khi loại bỏ dị nhân này, chúng ta tạm thời giải trừ một nguy cơ lớn, có thể yên tâm tu luyện."  

             "Nếu sư phụ của các cậu đã hy sinh, từ nay về sau, ba người cứ coi tôi là sư phụ của mình, tôi sẽ thay sư phụ chỉ bảo các cậu."  

             “đa tạ minh chủ.” Cả ba gật đầu.  

             Minh chủ nhìn ba người Lâm Mộc: "Ông ấy đã đi rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục, đừng suy sụp, mất tinh thần chiến đấu, phấn chấn lên, tai họa còn chưa qua, chúng ta vẫn phải cố gắng lên!"  

             “Vâng!” ba người Lâm Mộc gật đầu thật mạnh.  

             Minh chủ đứng dậy: "Các cậu có việc gì thì cứ việc liên hệ với tôi, tôi phải trở về Đế Đô trước."  

             Ngay khi ba người Lâm Mộc vừa định đứng dậy, minh chủ lại xua tay: "Không cần tiễn, tôi đi đây."  

             Sau khi nói xong, minh chủ cũng quay người rời khỏi phòng.

 

Advertisement