Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là đối phương không lập tức ra tay với mình. Anh đã chuẩn bị ứng phó bất cứ lúc nào, ai dè Mộc Thiên Thành lại bình tĩnh lạ thường, trầm giọng nói với Dương Bách Xuyên: "Nhóc con, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng giết Đinh Thiền là sai lầm lớn nhất trong đời mày. Sự trả thù của Thần Tông như ngọn núi khổng lồ, mày không gánh nổi đâu.  

 

Mày cũng đã châm lên lửa giận trong lòng tao. Tao không giết mày, nhưng sẽ khiến mày sống không bằng chết. Đừng tưởng mày thắng Đinh Thiền là giỏi, Mộc Thiên Thành này không phải thứ vô dụng như Đinh Thiền, chỉ biết bôi nhọ danh hiệu Thập Đại Yêu Nghiệt.  

 

Bây giờ tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng..."  

 

"A, tao phải giết thằng khốn nhà mày!"  

 

Adv

Đúng lúc này, một lão già bên cạnh Mộc Thiên Thành giận dữ hét lên, đồng thời tung một chưởng tấn công Mộc Thiên Thành, gọi gã là thằng khốn.  

 

Bộp!  

 

Mộc Thiên Thành còn chưa kịp nói nốt chữ "chết", đột nhiên bị người phe mình đánh một chưởng sau lưng.  

Adv

 

Phụt! Gã hộc máu.  

 

"Mộc Nhị, ông điên à?" Một lão già khác thấy Mộc Thiên Thành bị đánh bay thì cực kỳ kinh ngạc, lập tức buông lời mắng chửi.  

 

"Tao... tao phải giết mày, mày trả lại con gái cho tao! Mộc Thiên Thành, con gái của tao bị mày hại chết, hôm nay tao phải giết mày." Hai mắt của lão già đánh Mộc Thiên Thành biến thành màu đỏ như mắt thỏ, lấp lóe trong bóng đêm. Lão ta gào thét đòi giết Mộc Thiên Thành.  

 

Thấy vậy Dương Bách Xuyên mừng thầm. Chỉ có anh mới biết nguyên nhân là do đan Huyễn Ma đã có tác dụng, hơn nữa hiệu quả cực tốt.

Trong bốn người ở đây, một người tên Mộc Nhị đã bị đan Huyễn Ma ảnh hưởng tới tâm trí, bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng, ra tay với Mộc Thiên Thành.  

 

Mộc Thiên Thành đột nhiên bị người phe mình đánh một chưởng, còn là một chưởng của võ cổ giả Tiên Thiên tầng năm. Gã hộc máu, rõ ràng là đã bị thương.  

 

Hai người khác chỉ có một người mắng Mộc Nhị coi như tỉnh táo, người còn lại ánh mắt cũng vô hồn, hiển nhiên cũng trúng chiêu.  

 

Hơn nữa lúc này Mộc Nhị giống như nổi điên xông đến Mộc Thiên Thành. Mộc Đại thấy vậy vội vàng ra tay ngăn cản.  

 

Đùa à, bọn họ đều là người nhà họ Mộc, nhưng Mộc Thiên Thành là dòng chính của người nắm quyền quản lý Thanh Thành, còn mấy người bọn họ chỉ là dòng chi, bảo vệ cho dòng chính từ nhỏ.  

 

Tất nhiên là trong tông môn lớn không thiếu các thế lực gia tộc, về điểm này thì nơi nào cũng thế.  

 

Mộc Đại không thể trơ mắt nhìn Mộc Nhị đánh Mộc Thiên Thành như đang nổi điên.  

 

Mộc Đại ngăn cản Mộc Nhị. Lần này Mộc Nhị lại dời mắt sang ông ta, sau đó hét to: "Đồ súc sinh nhà ông cũng chẳng phải tốt lành gì, ba con Mộc Thanh Sơn các ông đều không phải dạng tốt lành. Nộp mạng đi!"  

 

Chỉ trong thời gian nháy mắt lại có một người rơi vào ảo giác.  

 

Một kẻ điên đánh nhau với một người không điên.  

 

Chỉ còn Mộc Thiên Thành nhìn như vẫn tỉnh táo, nhưng bị người phe mình đánh trọng thương.  

 

Dương Bách Xuyên vô cùng hài lòng với kết quả này. Anh cười híp mắt nhìn Mộc Thiên Thành, chuẩn bị ra tay. Đêm nay mình sẽ đại khai sát giới!  

 

Đám người này không phải người tốt, tất cả đều là kẻ thù.  

 

Giết một người thì bớt một người, giết hai người bớt một đôi.  

 

Mộc Thiên Thành hết sức buồn bực. Bị người phe mình tập kích bất ngờ, gã có cảm giác ra trận chưa kịp đánh đã ngỏm, cmn làm màu quá khó!  

 

Gã nhìn sang Dương Bách Xuyên, chỉ thấy Dương Bách Xuyên đang híp mắt nhìn mình. Gã chợt nghĩ đến một khả năng: "Lẽ nào...?"  

 

Tự dưng phe mình rối loạn trước, nhất định là có gì đó mờ ám. Dương Bách Xuyên cười híp mắt như thế, có lẽ là đối phương giở trò.  

Advertisement