"Ha ha, đan dược là của ta, linh thạch là của các ngươi, ta đây không hề cướp bóc à nha, mua bán tự nguyện." Dương Bách Xuyên quyết tâm dạy cho Tiền Bất Hoán một bài học. Hắn nhìn ra được là đối phương rất để ý đan dược trong tay mình, nếu đã như vậy, không bắt bí dòng họ nhà các ngươi thì không phải là Dương Bách Xuyên đến từ trái đất.

Một câu nói của Dương Bách Xuyên đã tăng giá một viên đan dược lên năm ngàn linh thạch, còn không thể không lấy.  

 

 

Quả thực khiến cho Tiền Bất Hoán và Tiền Kim Ngôn muốn hộc máu.  

 

Nhất là Tiền Kim Ngôn, trong lòng ông ta không ngừng mắng Tiền Bất Hoán là lão già khốn khiếp, oán giận cấp trên sao lại để cho những người có kiến thức nông cạn như thế đi bàn việc làm ăn với người ta?  

 

Adv

Lần này hay rồi, người ta tăng giá một phát lên năm ngàn linh thạch, vậy tính ra bốn mươi tám viên đan dược này chính là bảy mươi hai vạn linh thạch, giá đã tăng thêm hai mươi bốn vạn.  

 

Hơn nữa còn không thể không lấy, vị cửu Túc lão kia đã dặn đi dặn lại là phải lấy được đan dược, tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay hai thế lực lớn khác.  

 

Ngộ nhỡ chọc giận Dương Bách Xuyên, để hắn đi giao dịch với các thế lực dưới tay đại Túc lão và tam Túc lão, Tiền Kim Ngôn ông không bị cửu Túc lão tước đi thần hồn đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói là thăng chức.  

 

Adv

Mẹ nó, chỉ trách lão già khốn khiếp Tiền Bất Hoán này, không không tự nhiên đi giả vờ bức bách làm gì?  

 

Coi như xong đời rồi?  

 

Vô Diện người ta không chịu nữa.  

 

Nhưng cũng vào lúc này, Tiền Bất Hoán lại nói ra một câu ngươi cướp của đấy à, Tiền Kim Ngôn lại biết sắp xảy ra chuyện rồi.  

 

Quả nhiên, chỉ nghe Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Một viên đan Chân Khí bây giờ là hai vạn.”  

 

Cuối cùng, Tiền Kim Ngôn bất chấp tất cả, vội vàng tiến lên nặn ra nụ cười tươi với Dương Bách Xuyên và nói: “Đừng đừng đừng, Vô diện huynh đệ, ngươi nhìn xem, chúng ta đều là người quen, một vạn năm thì một vạn năm, bọn ta trả, cứ quyết định vậy đi.”  

 

Tiền Kim Ngôn sợ lại để cho Tiền Bất Hoán chọc tức tiếp khiến Dương Bách Xuyên muốn vỗ mông rời đi, cho dù cuối cùng giao dịch cũng thành công, cũng sẽ không nể tình nghĩa mà huỷ bỏ cuộc giao dịch đáng giá này.  

 

Sau khi nói xong, Tiền Kim Ngôn xoay người đến bên cạnh Tiền Bất Hoán, nhẹ giọng nói: “Sư thúc à, cứ thế giao dịch đi, đại cục quan trọng hơn, giao linh thạch ra đi, nếu không để cửu Túc lão quái trách xuống, chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm đâu.”  

 

Tiền Bất Hoán liếc mắt nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên rồi quay lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiền Kim Ngôn, sau đó hừ lạnh, cắn răng nói: “Linh thạch ở đây không đủ, chờ lão phu đi lấy.”  

 

Sau khi ông ta dứt lời thì xoay người rời đi.  

 

Tiền Kim Ngôn cũng cười theo, còn trấn an Dương Bách Xuyên, đợi vài phút sau thì có một thanh niên tiến vào, trong tay cầm một cái túi Càn Khôn và nói với Tiền Kim Ngôn: “Chủ sự đại nhân, chỗ này là hai mươi bốn vạn linh thạch, mời ngài kiểm tra và nhận.”  

 

Tiền Bất Hoán không quay lại mà phái thanh niên này đưa linh thạch tới, đoán chắc là bị Dương Bách Xuyên làm cho tức chết rồi.  

 

“Vô Diện huynh đệ, ngươi kiểm tra lại xem.” Tiền Kim Ngôn đau lòng cầm một cái nhẫn Càn Khôn và cái túi chứa hai mươi bốn vạn linh thạch đưa tới trước mặt Dương Bách Xuyên, trong lòng ông ta thật sự đang rỉ máu, chắc là Tiền Bất Ngôn sư thúc giả vờ bức bách, bị người ta tống tiền nhiều thêm hai mươi bốn vạn linh thạch.  

 

“Không cần kiểm tra, đan dược đã được giao rồi, cáo từ.” Dương Bách Xuyên có trong tay bảy mươi hai vạn linh thạch, trong lòng vô cùng sảng khoái, số linh thạch này dư dả để xây cất Vân Môn, hơn nữa còn có thể cho môn hạ đệ tử linh thạch để tu luyện.  

 

Tuy nói đã đắc tội với một Túc lão của điện Mạo Hiểm nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy rất đáng giá.  

 

Không phải chỉ là một Túc lão Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn thôi sao, cũng chẳng có gì ghê gớm, Viên Nhật Tân ở Phân Thần cảnh mà hắn cũng đắc tội rồi, thêm một Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn cũng không phải chuyện gì to tát.  

 

Nếu Tiền Bất Hoán dám trả thù, hắn sẽ dám giết Tiền Bất Hoán.  

 

Bây giờ hắn đã có thực lực này.  

 

Dẫn theo Mạnh Trường Thanh nghênh ngang đi ra khỏi đại sảnh Mạo Hiểm, sau đó hai người lại đi dạo quanh vương thành Mạo Hiểm, đương nhiên không phải là đi dạo lung tung, nói chính xác là vì đề phòng có người theo dõi cướp bóc.  

 

Dương Bách Xuyên không phải là đứa ngốc, hôm nay hắn ngang nhiên đắc tội với Tiền Bất Hoán, còn tống tiền người ta hai mươi bốn vạn linh thạch, trên người hắn có trọn bảy mươi hai vạn linh thạch, số linh thạch này đối với bất luận tu sĩ hay thế lực nào đều là một khoản tài sản rất lớn, Dương Bách Xuyên cũng không ngây thơ cho rằng Tiền Bất Hoán sẽ buông tha cho hắn.  

 

Cho nên hắn đi dạo quanh vương thành Mạo Hiểm là để đề phòng bị người theo dõi mà hạ độc thủ.  

 

......  

 

Không nói đến Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đang đi dạo lung tung ở vương thành Mạo Hiểm, giờ phút này ở trong mật thất nào đó của điện Mạo Hiểm, Tiền Bất Hoán và Tiền Kim Ngôn đều nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt một lão giả đang nhắm mắt ngồi thiền.  

Advertisement