“Đuổi theo, phạm vi trong vòng mười dặm, lần này lão phu không tin là không tìm được bọn họ, đợi khi đuổi kịp, ta nhất định sẽ băm bọn chúng thành trăm mảnh.” Nguyên Thần Huyễn căm hận nói.  

 

 

“Đi...”  

 

Hai lão già lập tức biến mất ngay tại chỗ, tốc độ không hề chậm.  

 

Biến mất như một cơn gió.  

 

Adv

...  

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên và Thạch Thanh đang chạy bạt mạng.  

 

“Thạch Thanh, còn xa nữa không?” Dương Bách Xuyên vừa chạy vừa hỏi.  

 

Thạch Thanh lóe lên ánh sáng màu xanh đáp: “Sắp rồi, còn bảy – tám trăm mét nữa.”  

Adv

 

“Ngươi có thể cảm ứng được khoảng cách của hai lão già kia với chúng ta không?”  

 

“Chủ nhân yên tâm, bọn họ đang cách chúng ta hơn mười dặm, nhưng lệch hướng.” Thạch Thanh nói.  

 

Dương Bách Xuyên thở phào một hơi, nhưng hắn vẫn thúc giục: “Tăng nhanh tốc độ, khoảng cách hơn mười dặm nhưng nếu hai lão già kia chạy lệch hướng thì cũng sẽ phát sinh lớn.”  

 

Hai người không dừng lại mà chạy nhanh hơn.  

 

Ba tiếng sau, Phong Âm Dương và Nguyên Thần Huyễn truy tìm mấy trăm dặm, ngay cả một bóng người cũng không thấy, lúc này, Phong Âm Dương lên tiếng: “Lão độc quái, thế này không được, chúng ta đang tìm kiếm không có mục tiêu, phải nghĩ cách, nếu không thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.”  

 

Nguyên Thần Huyễn hiểu rõ, lão gật đầu, đôi mắt già nua quan sát khắp nơi, giây sau, lão nhìn lên một gốc cây khô, ở đó có một ổ ong mật Thái Hoang biến bị, mỗi con to như ngón tay cái.  

 

Nguyên Thần Huyễn đi tới dưới gốc cây khô, lão lấy ra một bình sứ nhỏ rồi mở nắp, ngay lập tức mùi thơm kỳ dị bay ra, khói màu vàng nồng đậm tụ lại trong lòng bàn tay.  

 

Giây sau, tổ ong to lớn trên cây nghiêng xuống.  

 

“Vù vù vù...”  

 

Đàn ong lập tức lập tức tập trung trên tay lão ta.  

 

Ong mật có màu vàng ánh đỏ, cánh đập phát ra tiếng vù vù khiến da đầu người ta tê dại, loại ong có tồn tại được ở một nơi như rừng rậm Thái Hoang, đương nhiên chẳng phải loại hiền lành gì, nhất là khi trên người chúng mang đủ màu sắc, chắc chắn là loại dị trùng mang kịch độc.  

 

Phong Âm Dương đứng cạnh cảm thán: “Cũng chỉ có lão độc dược như ngươi mới không sợ thứ ong độc như vậy.”  

 

Lúc này, lão cũng hiểu rõ Nguyên Thần Huyễn muốn khống chế ong độc để tìm người, Phong Âm Dương biết vậy thì hai mắt sáng lên, phương pháp này rất khả thi.  

 

Chớp mắt, tất cả ong độc đã tụ lại trên tay Nguyên Thần Huyễn, hình thành một quả cầu lớn chừng nửa mét, Nguyên Thần Huyễn không thèm để ý, tay còn lại đánh ra một đạp pháp quyết, ánh sáng chợt lóe, giữa hai ngón tay lão xuất hiện một con ong độc lớn gấp ba lần những con còn lại, toàn thân đỏ như máu.  

 

Phong Âm Dương biết đây chính là ong vương.  

 

Phong Âm Dương nhìn thấy Nguyên Thần Huyễn bắt đầu lẩm bẩm gì đó với ong vương, đàn ong hình tròn khẽ run lên.  

 

Ầm một tiếng, vô số ong mật bay tản ra, xông về khắp phía.  

 

Nhưng ong vương đang bị kẹp trên đầu ngón tay của Nguyên Thần Huyễn lại không hề di chuyển, lão ngồi xếp bằng xuống nói với Phong Âm Dương: “Đợi đi, đàn ong độc đã bay đi, chắc chắn sẽ có kết quả.”  

 

Phong Âm Dương gật đầu, tỏ ý đã biết.  

 

Hai lão già này cũng không tìm kiếm mù quáng, bọn họ đứng tại chỗ đợi ong độc đi tìm, nếu tìm được thì Nguyên Thần Huyễn có thể dùng bí pháp liên hệ, thậm chí có thể thông qua ong vương để nhìn thấy tất cả.  

 

...  

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên và Thạch Thanh vẫn chưa biết, Nguyên Thần Huyễn đã sử dụng một ổ ong độc để tìm bọn họ, hắn không ngừng hỏi Thạch Thanh có cảm ứng được gì không.  

 

“Thạch Thanh, sao rồi?”  

 

“Chủ nhân, đã không cảm ứng được bọn họ nữa rồi, có lẽ hai lão già này đã cách xa chúng ta ba mươi dặm.” Thạch Thanh đáp.  

 

Dương Bách Xuyên gật đầu: “Vậy là tốt, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.”  

Advertisement