Hùng Bất Nhị không hề để ý nói: “Cứ việc làm, chỉ cần tiểu yêu ngươi có thể chữa khỏi cánh tay của bổn đại vương, tất cả đều dễ nói, cần làm thế nào bổn đại vương đều phối hợp với ngươi. Nếu như không chữa khỏi, bổn đại vương cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.”  

 

 

Dương Bách Xuyên cười, không để ý, đặt tay lên cánh tay của Hùng Bất Nhị, truyền một luồng chân khí thuận theo cánh tay trái của Hùng Bất Nhị thẳng đến chỗ vết thương màu đen.  

 

Lúc chân khí của hắn tụ tập đến chỗ vết thương, chân khí của hắn vậy mà giống như bị hút vào một xoáy nước biến mất tăm, hoặc nói là chân khí trực tiếp bị vết thương của Hùng Bất Nhị cắn nuốt rồi.  

 

Adv

Ngay lập tức sắc mặt Dương Bách Xuyên cũng thay đổi, cuối cùng hắn đã biết tại sao vết thương của Hùng Bất Nhị không khỏi được.  

 

Bởi vì độc của ong độc ở chỗ vết thương của hắn ta không thua kém gì độc Ách Nan Tiên Thiên của Lục Yên Chi, chẳng trách không khỏi được. Độc bá đạo cỡ này mang theo sức mạnh biến dị chí âm, không ngừng hấp thụ máu và yêu lực trong người Hùng Bất Nhị, hơn nữa tốc độ cắn nuốt hấp thụ vô cùng nhanh.  

 

Nếu không phải nhục thể của Hùng Bất Nhị dũng mãnh, yêu lực trong người hùng hậu, cộng thêm cả cánh tay đã bị một sức mạnh mạnh mẽ phong ấn lại thì đừng nói mười năm, một tháng Hùng Bất Nhị cũng đã ngỏm rồi.  

Adv

 

Hơn nữa theo Dương Bách Xuyên thấy, hơn nữa giờ phút nào Hùng Bất Nhị cũng vận chuyển yêu lực, không ngừng chống lại hoặc nói là nuôi lực độc này. Nếu không cho dù cả cánh tay của hắn ta đều bị phong ấn, không hại đến toàn thân, không có yêu lực mạnh mẽ chống đỡ cả cánh tay của hắn ta cũng bị phế rồi.  

 

Ngoài ra chính là độc chí âm này, đối với người trúng độc vốn chính là giày vò, giờ phút nào cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ lạnh buốt thấu xương, nhưng trông vẻ mặt Gấu yêu đen này lại không hề để ý, vô cùng thản nhiên.  

 

Chỉ dựa vào điều này đã khiến Dương Bách Xuyên bội phục Hùng Bất Nhị, đổi thành yêu thú khác, đau khổ này cũng đủ đòi mạng rồi.  

 

Vết thương không phải vấn đề, quan trọng là độc, đối với người khác có lẽ phải bó tay, nhưng đối với Dương Bách Xuyên thật sự chỉ là vấn đề nhỏ thôi.  

 

Độc khó nhất cũng không cần Dương Bách Xuyên đích thân ra tay, tìm Lục Yên Chi đến trực tiếp hấp thụ độc ở vết thương của Hùng Bất Nhị, vấn đề còn lại, Dương Bách Xuyên có thể xử lý trong phút chốc.  

 

Sau khi kiểm tra xong, Dương Bách Xuyên thu tay về.  

 

Lúc này, Hùng Bất Nhị lại hỏi: “Này tiểu yêu, thế nào rồi, ngươi có thể chữa được cánh tay này của bổn đại yêu không?”  

 

Nghe lời nói rất tùy ý, không hề để bụng, thực ra trong lòng Hùng Bất Nhị mang theo kỳ vọng rất lớn, bản thân hắn ta biết rõ nhất độc ở cánh tay này của hắn ta, nguyên mười năm rồi, cầu y uống thuốc khắp nơi, không những không hề cải thiện, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.  

 

Hùng Bất Nhị biết nếu như thêm nửa năm nữa hắn ta vẫn chưa có cách giải quyết vết thương bị trúng độc, đến lúc đó nhẹ thì mất một cánh tay, nặng thì sẽ có nguy cơ mất mạng.  

 

Bởi vì độc trong vết thương, ngoài cắn nuốt yêu lực của hắn ta, còn đang cắn nuốt tinh huyết. Mười năm nay tinh huyết cả người đã bị độc cắn nuốt hơn nửa, nhất là gần đây ngày càng nghiêm trọng, bản thân hắn ta cũng cảm thấy không áp chế được nữa.  

 

Hắn ta vốn đã chuẩn bị tự chặt một cánh tay để giữ mạng rồi, nhưng là thiếu chủ của Hắc Hùng tộc, chưa đến phút cuối cùng hắn ta vẫn muốn thử. Hậu quả sau khi chặt tay, tu vi cả đời này của hắn ta đều đừng hòng có tiến triển nữa, cũng có nghĩa là đã mất đi vị trí thiếu chủ của Hắc Hùng tộc, đồng bào trong tộc có khối người muốn thay thế hắn ta.  

 

Ngay lúc hắn ta nản lòng thoái chí, hôm qua nghe nói thành Vạn Yêu mở một Yêu Y quán, tự xưng trên có thể chữa trị cho Thần thú, dưới có thể chữa trị cho cỏ cây. Ban đầu hắn ta nghe xong chỉ là mỉm cười cho qua, nhưng nghĩ tới sự cười nhạo mười năm nay của đồng bào trong tộc, Hùng Bất Nhị thần xui quỷ khiến đến thành Vạn Yêu, hắn ta muốn thử… Lỡ như được thì sao?  

 

Cho nên bây giờ sau khi hỏi ra câu này, thực ra trong lòng hắn ta rất căng thẳng.  

 

Chỉ sợ từ miệng Dương Bách Xuyên nói ra một chữ không, như vậy tất cả hy vọng của hắn ta đều sẽ tan biến.  

 

Dương Bách Xuyên nhìn Hùng Bất Nhị, sao có thể không nghe ra sự căng thẳng trong lời nói của Hùng Bất Nhị chứ.  

 

Hắn nhếch miệng cười nói: “Nếu như ta nói chỉ cần vài phút đã có thể chữa khỏi chút độc này của ngươi, ngươi có tin không?”

Nghe vậy, cả người Hùng Bất Nhị run lên, đột nhiên hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên...  

 

"Ngươi dám lừa bổn đại vương...?" Hùng Bất Nhị vừa nói vừa bộc phát yêu khí toàn thân dâng lên ngút trời, đổ dồn lên người Dương Bách Xuyên.  

 

Dương Bách Xuyên không thèm để ý, hắn nhìn chằm chằm Hùng Bất Nhị rồi từ tốn nói: "Lừa ngươi? Một con gấu đen như ngươi không đủ tư cách để ta làm như vậy."  

Advertisement