Lúc chiều, căn biệt thự ma quái đã thuộc về Dương Bách Xuyên trên danh nghĩa.  

 

Thấy thời gian đã không còn sớm, anh liền dẫn Độc Cô Vô Tình đi ăn cơm, ăn xong một bữa cơm, công ty sửa chữa gọi tới xe đã sửa xong, anh vội vàng đi tới lái xe về, lúc về đến nhà đã tám giờ tối.  

 

Dương Bách Xuyên lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện cửa phòng không khóa.  

 

Lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, anh có làm chìa khoá dự phòng nhưng chưa đưa cho người nào, như vậy chứng tỏ có trộm vào nhà.  

 

Anh vội vàng đi vào nhìn, phòng khách rất sạch sẽ, không giống như có trộm.  

Adv

 

Anh lại chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lục lọi dưới đáy tủ một trận, lấy ra một thanh kiếm, đúng là thanh Đồ Long Kiếm lấy được ở dưới đáy hồ chứa xương Giao Long lần trước.  

 

Lúc trước anh định thu Đồ Long Kiếm vào bình Càn Khôn rồi nhưng lại không thu vào, sư phụ còn nói thanh kiếm này không bình thường, anh cất cho kỹ, lúc quay về nhà tổ thì mang đến Cố Đô, vì thế nên vẫn luôn để trong tủ quần áo không động tới.  

 

Anh đã có thần khí bình Càn Khôn, những thứ đáng giá trong nhà đều bỏ vào trong không gian bình Càn Khôn, chỉ có chuôi Đồ Long Kiếm này là không thu vào, đành giấu trong tủ quần áo.  

 

Adv

Bây giờ thấy Đồ Long Kiếm vẫn còn, Dương Bách Xuyên yên tâm, tiện tay cầm theo ra khỏi phòng ngủ.  

 

Lúc này Độc Cô Vô Tình đang đứng ngoài phòng khách đột nhiên nói: "Tiên sinh, thú cưng của cậu bị người ta bắt đi."  

 

Cả người Dương Bách Xuyên chấn động, thấy Độc Cô Vô Tình đang cầm một tờ giấy trong tay nói chuyện với anh.  

 

Anh nhận lấy tờ giấy nhìn lướt qua, chỉ thấy trên đó viết: Dương Bách Xuyên, muốn thú cưng của mày an toàn, giờ Tý đêm nay đến đỉnh Lạc Vân tại Hoa Sơn, trễ giờ thì đừng trách tao ăn óc khỉ.  

 

Phía dưới không đề tên người viết, chỉ vẽ một hoa văn, là một đầu lâu, phía trên mọc một đóa hoa hồng đỏ như máu.  

 

Nhìn thấy ký hiệu này, Dương Bách Xuyên lập tức hiểu rõ là người của tổ chức sát thủ Xương Hoa.  

 

Có lẽ bọn chúng đến đây tìm anh, đáng tiếc hôm nay anh đi ra ngoài xem nhà, thế nhưng Hầu Đậu Đậu và chồn Hương Hương lại ở nhà, hẳn là bọn chúng đã bắt Hầu Đậu Đậu đi.  

 

Bởi vì câu cuối cùng phía trên nói giờ Tý đêm nay anh không xuất hiện sẽ ăn óc khỉ.  

 

Về phần con chồn, không biết có phải cũng bị bắt hay chạy thoát rồi không.  

 

Sắc mặt Dương Bách Xuyên vô cùng xấu xí, để tay lên miệng huýt sáo.  

 

"Huýt~"  

 

"Chi chi ~"  

 

Một giây sau, chồn Hương Hương lên tiếng đáp lại, đồng thời chui ra từ dưới sô pha.  

 

Quả nhiên, không khác suy đoán của anh lắm, chồn Hương Hương trốn thoát, người Xương Hoa liền bắt Hầu Đậu Đậu đi.  

 

"Chi ... chi..."  

 

Con chồn Hương Hương vừa ra liền sốt ruột gầm rú với Dương Bách Xuyên, không cần hỏi cũng biết nó đang nói có người bắt Hầu Đậu Đậu đi rồi.  

 

Vốn dĩ hôm nay anh định dẫn hai linh thú theo nhưng ngại Hầu Đậu Đậu nghịch ngợm quậy phá, nhốt vào bình Càn Khôn thì lại sợ chúng buồn bực nên mới để lại trong nhà, không ngờ lại bị người tổ chức sát thủ Xương Hoa bắt mất.  

 

Nắm tay Dương Bách Xuyên siết chặt, kêu lên răng rắc.  

 

"Xương Hoa khinh người quá đáng! "  

 

Anh cầm theo Đồ Long Kiếm, muốn ra cửa.  

 

Nhưng Độc Cô Vô Tình lại mở miệng nói: "Tiên sinh, không được, vì một con thú cưng mà mạo hiểu tính mạng rất không đáng. Rõ ràng đối phương có chuẩn bị, cậu đến đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, tổ chức sát thủ Xương Hoa là tổ chức quốc tế, ở Hoa Hạ có rất nhiều phân cục. Trụ sở chính không nằm ở đây nhưng thế lực của nó rất hùng mạnh, tất cả thành viên đều là cổ võ giả, không thiếu cao thủ…”  

 

"Được rồi, cô đừng nói nữa, tôi hiểu, thế nhưng tôi phải đi cứu Hầu Đậu Đậu." Dương Bách Xuyên ngắt lời Độc Cô Vô Tình, bởi vì chỉ có anh biết rõ Hầu Đậu Đậu không phải thú cưng bình thường mà là linh thú hậu duệ của Lục Nhĩ Mi Hầu, dị chủng thời Hồng Hoang.  

 

 

 

 

Advertisement