Dưới sự gắng sức, sắc mặt Từ Hậu Đạt trở nên tái nhợt, ho liên tục và thậm chí không thể thở được!  

             Vốn tưởng rằng ông ta sẽ ngoan ngoãn đầu hàng, nhưng cuối cùng ông ta lại dùng hai tay nắm lấy tay Sở Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi, nếu tôi nói cho cậu biết, cả nhà tôi sẽ tiêu hết"  

             "Tên họ Sở, tôi sẽ nhớ kỹ cậu."  

             "Mẹ nó, cho dù tôi có thành ma cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu..."  

             Nghe vậy, Sở Phong cảm thấy không ổn.  

             Nhưng còn chưa kịp hành động, kết quả vẫn là muộn một bước!  

             Trong răng ông ta có nhét chất độc, khi cắn mạnh, nọc độc sẽ chảy khắp miệng.  

             Chỉ trong bốn giây, ông ta đã gục đầu xuống và tắt thở.  

             Đôi mắt ông ta vẫn mở to cho đến lúc chết, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng và tức giận.  

             "Bùm."  

             Sở Phong buông tay ra, thi thể mềm nhũn ngã xuống đất.  

             Với sự hỗ trợ của Vân Thủy Dao, Vân Chấn Thiên đứng dậy, dùng chân phải đá Từ Hậu Đạt một cái, nói với vẻ mặt nham hiểm: "Thà chết cũng không chịu nói ra à."  

             "Xem ra, người đứng sau chuyện này đang nắm giữ điểm yếu của ông ta."  

Adv

             "Đáng tiếc, chỉ còn thiếu một bước..."  

             "Ông nội!"  

             Vân Thủy Dao trịnh trọng nói: "Mặc kệ là ai, con nhất định sẽ nghĩ cách để tìm ra đối phương."  

             "Nếu hắn dám đầu độc ông, con sẽ không buông tha cho hắn!"  

             "Đúng vậy, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, khiến hắn phải trả giá đắt!"  

             Vân Lễ Tiền cũng hét lên theo.  

             Ông ta không ngờ rằng Sở Phong chẳng những có y thuật siêu phàm, mà ngay cả võ thuật cũng giỏi như vậy!  

             Hắn đã bắt được Từ Hậu Đạt chỉ trong nháy mắt, mẹ nó, đúng thật là một người tài!  

             Đáng tiếc hắn không phải là người của ông ta mà còn thuộc về Vân Thủy Dao.  

             Giờ đây, ông ta đã không còn ý định nắm quyền nữa, mà chỉ muốn bảo vệ bản thân cho tương lai sau này.  

Adv

             Nhưng Vân Thủy Dao sẽ không cho ông ta cơ hội này, lập tức trở nên lạnh lùng, giễu cợt nói: "Bác cả nói dễ dàng thật đấy."  

             "Là ông đã đưa người đến đây, với tư cách là người giới thiệu, ông không nghĩ mình nên đưa ra một lời giải thích hợp lý sao?"  

             "Vân Thủy Dao, cô nói như vậy là có ý gì?!"  

             Vân Hải Mị không nhịn được nữa, chạy tới gần, hét lớn: "Chẳng lẽ cô cho rằng bố con chúng tôi chính là kẻ chủ mưu đằng sau việc này sao?"  

             “Chúng tôi cũng là nạn nhân trong chuyện này và hoàn toàn không biết gì cả.”  

             “Nếu tôi biết ông ta là một tên khốn như vậy, tôi…”  

             "Câm miệng!"  

             Lời còn chưa dứt, Vân Chấn Thiên đã ngắt lời, lạnh giọng nói: "Cho dù các người không phải kẻ chủ mưu sau lưng, nhưng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!"  

             "Ít nhất, Từ Hậu Đạt có âm mưu xấu xa, thân là người của nhà họ Vân, còn là con trai và cháu gái của tôi, các người đã không làm tròn trách nhiệm!"  

             "Cho đến khi sự việc được điều tra rõ ràng, mọi chức vụ trong tập đoàn của các người sẽ bị đình chỉ, tất cả mọi quyền lợi sẽ bị hủy bỏ!"  

             "Cứ ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, không được đi đâu cả!"  

             "Cái gì?"  

             Nghe được hình phạt này, hai bố con nhìn nhau, vô thức nói: "Không được đâu cha, chúng con đều chẳng biết gì cả, chúng con cũng bị lừa mà."  

             "Đúng vậy, ông nội, ông không thể chỉ nghe lời Vân Thủy Dao, cho chúng con một cơ hội nữa..."  

             "Nếu còn dám nói nhảm, sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, từ nay trở đi, không liên quan đến nhà họ Vân của tôi nữa!"  

             Thấy hai cha con còn muốn tranh cãi.  

             Lời nói của Vân Chấn Thiên lập tức khiến bọn họ á khẩu không nói nên lời!  

             Phải biết rằng, thứ mà một gia tộc lớn như thế này thiếu nhất không phải là người thừa kế và con cháu.  

             Chuyện hôm nay là chuyện quan trọng, nếu không có Sở Phong, có lẽ nhà họ Vân đã gặp rắc rối rồi!  

             Là gia chủ, ông ấy cần phải giết gà dọa khỉ và trừng phạt thật nặng!  

             Nếu không, sau này không phải bất cứ ai cũng dám ra tay với ông ấy sao?  

             "Thần y Sở, cảm ơn cậu rất nhiều vì chuyện xảy ra ngày hôm nay!"  

             Thấy hai bố con không dám nói nữa, Vân Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Sở Phong, cảm kích nói: "Nếu không có cậu, e rằng lão già như tôi đã phải bỏ mạng lại ở đây, như Dao Dao đã nói, từ giờ trở đi cậu sẽ là khách quý của nhà họ Vân của tôi!"  

             "Dao Dao, sao con không nhanh chóng bày tỏ lòng biết ơn với thần y Sở đi?"  

             Nghe vậy, Sở Phong xua tay, bình tĩnh nói: "Ông Vân khách sáo rồi, tôi đã nói, đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc tới."  

             "Hơn nữa, cô Vân đã trả chi phí khám bệnh trước khi đến đây rồi."  

             Nghĩ đến thư mời đưa cho nhà họ Lạc đầu tư quỹ hội, trong lòng Sở Phong cảm thấy chua xót.  

             Khi đó hắn chỉ muốn hỗ trợ Lạc Thi Thi vươn lên dẫn đầu, đưa nhà họ Lạc lên một tầm cao hơn, nhưng ai biết rằng đối phương lại thực sự muốn ly hôn với hắn?  

             Tuy nhiên, thư mời đã được đưa ra trước đó, bây giờ hắn muốn đổi ý, có vẻ không ổn cho lắm.  

             "Thần y Sở nói sai rồi."  

             Vân Chấn Thiên cười nói: “Phí chữa bệnh trước đó là trả cho việc cậu đã cứu tôi.”  

             "Nhưng bây giờ tôi trả phí khám bệnh, là vì cậu đã giúp chúng tôi tìm ra sự thật, ít nhất tìm ra tên hung thủ Từ Hậu Đạt."  

             "Cho nên, lại trả phí khám bệnh là rất cần thiết!"  

             Sợ hắn từ chối.  

             Vân Chấn Thiên nhìn qua, Vân Thủy Dao liền hiểu ý, cô lập tức lấy ra hai thứ từ trong túi xách của mình, cung kính đưa cho Sở Phong và nói: "Anh Sở, đây là thẻ Long Hoàng của nhà họ Vân chúng tôi, có nó, sau này anh có thể sử dụng nó ở bất kỳ cơ sở kinh doanh nào thuộc Tập đoàn Vân thị của chúng tôi, hơn nữa không bị giới hạn."  

             "Còn chiếc chìa khóa này thuộc về biệt thự 101 ở biệt viện Thanh Long, lát nữa tôi sẽ sang tên biệt thự này vào tài khoản của anh, từ nay trở đi nơi đó sẽ là tài sản riêng của anh, mong anh vui lòng nhận lấy!"  

             Nhìn tấm thẻ Long hoàng và chìa khóa được đưa tới, Sở Phong bất đắc dĩ cười khổ.  

             Sự nhiệt tình khó có thể từ chối, hơn nữa sau khi hắn và Lạc Thi Thi ly hôn, đúng là hắn tạm thời không có nơi nào để ở.  

             Biệt thự này có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của hắn.  

             Nếu hắn vẫn cố từ chối lần nữa, thì sẽ có vẻ hắn quá tự phụ.  

             "Vậy thì tôi không khách sáo nữa."  

             "Tôi sẽ nhận nó."  

             Sở Phong gật đầu, bỏ hai thứ vào túi, dặn dò: “Tuy nhiên, dù ông Vân đã nôn ra máu độc.”  

             "Nhưng trong cơ thể vẫn còn sót lại độc tố, hơn nữa nội tạng đã bị tổn thương, muốn khỏi hẳn vẫn phải uống thuốc."  

             "Tôi ghi đơn thuốc trước, các vị cứ bốc thuốc theo đơn thuốc mà uống, khi nào uống xong, tôi sẽ quay lại tái khám."  

             "Cảm ơn thần y Sở!"  

             Sau đó.  

             Sau khi lấy giấy bút, viết xong đơn thuốc, rồi chào hỏi ngắn gọn vài câu, Vân Thủy Dao tiễn Sở Phong rời đi.  

             Lúc này, Lạc Thi Thi và Diệp Kim Long cũng lái xe đến bệnh viện!  

             Khi đến phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt đầy vết bầm tím của hai mẹ con, Lạc Thi Thi rất đau lòng, vội vàng nói: "Mẹ, Đào Đào, bác sĩ nói thế nào?"  

             Nhìn thấy Lạc Thi Thi, hai mẹ con đang thoi thóp lập tức khóc lóc kể lể: "Thi Thi, cuối cùng thì con cũng đến rồi!"  

             "Chị, chị xem em và mẹ bị tên vô dụng đó đánh thành như thế này."  

             "Anh ta không chỉ đánh em và mẹ, còn nói muốn trả thù nhà họ Lạc!"  

             "Lần này cho dù thế nào đi nữa, chị cũng phải trả thù cho em và mẹ, không được dễ dàng buông tha cho anh ta!"  

             "Em muốn anh ta phải quỳ xuống trước mặt em để nhận lỗi, nếu không, đừng nói chỉ đập vỡ tấm bài vị và hủ tro cốt kia, cho dù là..."  

             Lạc Đào Đào quá kích động, suýt chút nữa đã nói ra sự thật.  

             Nhận ra mình đã nói sai, cô ta nhanh chóng im lặng.  

             Nhưng Lạc Thi Thi vẫn không khỏi cau mày, nghi hoặc hỏi: "Bài vị? Hủ tro cốt?"  

             "Đào Đào, em nói thật cho chị biết, rốt cuộc em và mẹ đã làm gì?!"  

             Lạc Đào Đào lầm bầm trong miệng mà không nói gì, mà chỉ nhìn về phía mẹ cô ta.  

             Tô Mai không nghĩ vậy, hừ lạnh nói: "Cứ nói ra đi, có gì phải sợ."  

             "Không phải chỉ là đập nát bài vị và hủ tro cốt của bà mẹ của tên vô dụng đó thôi sao, việc này thì có là gì, so với việc nó đánh chúng ta thì chuyện này chẳng là gì cả!"  

             "Khi mẹ lành vết thương, mẹ sẽ đào cả cái mộ của mẹ nó lên!"  

             Nghe vậy, Lạc Thi Thi sửng sốt, cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này!  

             Khó trách Sở Phong ra tay, có lẽ hắn đã bị ép đến mức phải nổi giận!  

             Sau ba năm kết hôn, cô biết rất rõ những thứ của mẹ hắn có ý nghĩa như thế nào đối với hắn.  

             Ngay cả bài vị và hủ tro cốt của mẹ mình mà người làm con không thể giữ được thì còn làm được việc gì nữa?  

             "Có vẻ như mình đã hiểu lầm anh ấy."  

             Lạc Thi Thi lẩm bẩm, đột nhiên hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại đó.

Advertisement