Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế – Sở Phong

Adv

Một lát sau.  

             Khi Sở Phong rời đi, mọi người dần tỉnh ngộ lại.  

             Nhớ lại những lời hắn vừa tức giận nói với mọi người, ai nấy đều tỏ ra phẫn nộ, gay gắt nói với nhau.  

             "Hừ, tên phế vật kia đúng là đang lên mặt đấy, chẳng qua là được tặng một bộ thực phẩm chăm sóc sức khỏe thôi, mà thật sự cho rằng hắn là đại gia rồi hả?"  

             "Còn không muốn có bất cứ quan hệ gì với chúng ta, làm ra vẻ như chúng ta với hắn có quan hệ gì đó không bằng ý!"  

             "May mà là hắn đi nhanh đấy, nếu không ông đây sẽ giết hắn rồi."  

             "Đúng vậy, hắn chửi cả nhà chúng ta, quấy rầy tiệc chúc thọ của gia chủ, đáng bị nguyền rủa!!"  

             Đối mặt với Sở Phong hung hăng trước đó, bọn họ đến cái rắm cũng không dám thả.  

             Bây giờ người đi rồi, thì lại nói những lời gay gắt, kêu gào la hét, làm bầu không khí hỗn loạn lên.  

             "Tất cả im miệng cho tôi! !"  

             Lúc này, Lạc Chấn Hải đã được truyền nội lực, đang chậm rãi khôi phục, đứng lên sau đó giẫm nạng, lớn tiếng quát: "Các người còn có gan chỉ trích Sở Phong à, trước đây mấy người đối xử với nó như thế nào trong lòng còn không rõ sao? Không đánh thì chửi, gọi thì đến, phủi tay thì đi, nó là cháu rể của nhà chúng tôi đấy, không phải người hầu, chửi các người có gì sai sao?"  

             “Tiệc mừng thọ gì chứ, các người là muốn tổ chức tang sự cho tôi mới đúng ấy chứ!”  

             Mọi người nghe vậy lập tức im lặng, cúi đầu xuống.  

             Tô Mai không vui, lập tức lẩm bẩm nói: "Cha, cha xem lời mình nói kìa.."  

             “Tiệc mừng thọ bị phá rối, không phải vì thứ phế vật đó sao?”  

             "Hơn nữa, cho dù cậu ta có mang theo thực phẩm chăm sóc sức khỏe thật thì nguồn gốc của những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này cũng như cách cậu ta có được chúng..."  

Adv

             "Con còn dám ở đây nói hươu nói vượn sao?"  

             Lạc Chấn Hải nhìn chằm chằm Tô Mai, buồn bã nói: "Hồ đồ, ngu dốt!"  

             “Đầu mấy người có vấn đề à, thế mà lại khiến Sở Phong ly hôn với Thi Thi, mấy người có biết mình đã bỏ lỡ mất cái gì không hả?"  

             "Tại sao tôi lại có một đám con cháu vô tâm mấy người chứ? Tôi, tôi bây giờ muốn chết thật sự luôn đấy!"  

             Trong cơn đau buồn, ông ấy không ngừng đấm ngực, tỏ vẻ trách trời thương dân.  

             Nhớ về quá khứ như mới vừa hiện ra trước mắt.  

             Nhớ hồi đó, nhà họ Lạc chỉ là một gia đình nhỏ độc lập, nhưng một ngày nọ, một người đàn ông bí ẩn bất ngờ tìm đến nhà.  

             Chỉ vào mình rồi nói, chăm sóc con anh ta thật tốt, sau này anh ta sẽ đến đón.  

             Sau đó, anh ta để lại tấm ảnh của Sở Phong, rồi biến mất trong một cơn gió đen!  

             Đêm đó sấm sét nổi lên, hình thành một con rồng đen trên bầu trời, cuồn cuộn không ngừng!  

             Ông ấy  tưởng mình bị hoa mắt, nhưng sau đó có người nhìn thấy phần mô tả và nói rằng họ đã nhìn thấy một con rồng!  

             Lúc này, ông lập tức cảm thấy vận mệnh của nhà họ Lạc đã đến rồi, từ khi ông ấy mang Sở Phong về nhà, đặc biệt là sau khi gả cho cháu gái, sự phát triển của nhà họ Lạc đã thuận lợi.  

Adv

             Tất cả những điều này đều là nhờ có Sở Phong.  

             Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ấy biết Sở Phong chính là bảo bối của nhà họ Lạc.  

             Có hắn, nhà họ Lạc mới đạt được thành công, nhưng bây giờ hắn và cháu gái đã ly hôn, đồng nghĩa với việc thời vận của nhà họ Lạc đã không còn!  

             Những chuyện này ông ấy chưa từng nói với ai, cũng không dám nói ra, đó cũng chính là điều người đàn ông thần bí yêu cầu!  

             Vì vậy, đối mặt với hành vi ngu ngốc của đám người này, ông ấy thực sự không biết phải làm gì ngoài việc than thở!  

             "Ông ơi, ông đừng suy nghĩ nhiều."  

             "Không có tên phế vật đó, chúng ta vẫn có thể tổ chức tiệc mừng thọ này..."  

             Lạc Đào Đào đang muốn trấn an, kết quả Lạc Chấn Hải lật đổ bàn ăn, tức giận nói:   

             “Tổ chức cái mẹ gì nữa!”  

             "Tôi nói cho mấy người biết, tôi không đồng ý Thi Thi ly hôn với Sở Phong, hoặc là các người mời Sở Phong trở lại cho tôi, hoặc là tài sản của nhà họ Lạc, các ngươi cũng đừng hòng lấy được một xu nào!"  

             "Cái gì?"  

             Nghe ông ấy nói muốn mời Sở Phong về, mọi người lập tức cho rằng ông ấy đã già, hồ đồ rồi.  

             Lạc Đào Đào lập tức khó chịu nói: "Ông nội, ông hồ đồ rồi phải không vậy, Sở Phong chỉ là tên phế vật, ông không cảm thấy anh ta hại chị cháu khổ đến mức nào rồi sao?”  

             "Ông lấy tài sản của gia tộc ra áp chế, có phải ..."  

             "Bốp!"  

             Chưa kịp nói xong, Lạc Chấn Hải đã đột nhiên tát cô ta một cái thật mạnh: "Con nhãi ranh, sao mày dám mạnh mồm hả?"  

             "Các người cứ làm theo lời tôi nói, tôi không phải là lão già hồ đồ, tôi rất tỉnh táo, tôi biết rất rõ tầm quan trọng của Sở Phong đối với gia tộc chúng ta..”  

             "Cha, sao cha lại đánh Đào Đào vậy?"  

             Tô Mai đau lòng, đang định hỏi thì Diệp Kim Long đột nhiên nói: "Ông nội, cháu thấy ông có chút thiên vị đấy ạ."  

             "Mặc dù chúa là người ngoài nhưng cháu và Thi thậm chí đã đến thăm phòng tân hôn rồi, sau này cô ấy sẽ cưới cháu."  

             “Hơn nữa, tên phế vật đó biết giặt đồ nấu nướng, nhưng cháu đã thu được một tỷ tiền đầu tư cho nhà họ Lạc, nhà họ Lạc sẽ sớm…”  

             "Tiền đến tài khoản chưa?"  

             Lạc Chấn Hải hỏi lại, khiến Diệp Kim Long bỗng xấu hổ.  

             Vừa rồi anh ta mới biết, nhà họ Vân tuy hứa sẽ chuyển tiền nhưng lại chưa đến tài khoản.  

             Lạc Thi Thi lập tức tiến lên an ủi: "Ông nội, Sở Phong và cháu thật sự đã kết thúc rồi."  

             "Ly hôn là sự lựa chọn từ hai phía bọn cháu. Ông bảo cháu đi tìm anh ta, điều này là không thể nào"  

             “Vậy một tỷ đó..."  

             "Chuyện có và không có, ông sẽ không nói với cháu nữa, cho cháu ba ngày, quay lại với Sở Phong."  

             "Hoặc là đem một tỷ về, giúp nhà họ Lạc tốt lên hơn."  

             "Nếu không, ông sẽ cách chức cháu, thay thế cháu bằng người xứng đáng hơn!"  

             Nói xong.  

             Với sự giúp đỡ của người hầu, ông ấy quay người và bước ra khỏi cửa.  

             Về số tiền một tỷ này ông ấy không biết rõ, nhưng ông ấy biết chuyện lấy được thư mời của nhà họ Vân, thì biết một chút.  

             Sau lưng xem ra Sở Phong đang làm trò, hiện tại hắn đã ly hôn, nếu không có mối quan hệ này, nhà họ Vân có lẽ sẽ không để ý tới cô nữa.  

             Cho nên, ông ấy chắc chắn rằng, một tỉ này không lấy được, mà Sở Phong, cũng nhất định phải trở về!  

             ...  

             Ở văn phòng tổng giám đốc, sòng bạc Vạn Sự Phát.  

             "He he, Thẩm tam gia, việc kinh doanh sòng bạc của anh ngày càng tốt hơn đấy."  

             “Với tốc độ này, anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn tất cả các gia đình cộng lại đấy.”  

             "Sau này, anh sẽ là người giàu nhất ở Tây Kinh rồi!"  

             Hồng Kim Xương mặt mũi tràn đầy sự nịnh nọt cười nói.  

             Người đàn ông trung niên đối diện cầm một xấp tiền châm một điếu xì gà, rít vài hơi rồi thổi một vòng khói về phía Hồng Kim Xương, bình tĩnh nói: “Tiền bạc đối với tôi chỉ là một con số, điều tôi thực sự muốn là nhìn thấy ánh sáng, tôi đã ở thế giới dưới lòng đất này quá lâu rồi, tôi muốn lên đó xem xem."  

             Giọng nói của ông ta không lớn nhưng nghe thấy được những thăng trầm của cuộc sống.  

             Ở tuổi năm mươi, ông ta đã trải qua biết bao gian khổ, dường trên trên người đang chất chứa nhiều tâm sự.  

             Hàm răng vàng to, vết sẹo trên mặt, dáng người hơi khom thể hiện sự hung ác và nham hiểm của ông ta.  

             Ông ta tên là Thẩm Hoài Thù, được giang hồ gọi là Thẩm tam gia, ông trùm nổi tiếng ở thành phố Tây Kinh!  

             "Thẩm tam gia, tôi đã hiểu ý của anh."  

             "Anh cứ yên tâm đi, theo kế hoạch đã định sẵn của chúng ta, tôi đã hối lộ trước một trong những đại diện của hội tài phiệt. Anh ta sẽ ra tay đúng lúc và đầu độc một số đại diện để đổ lỗi cho nhà họ Vân.…”  

             "Còn chưa đủ."  

             Thẩm tam gia xua tay, lấy bức ảnh ra nói: “Nếu người đại diện xảy ra chuyện gì, chỉ khiến nhà họ Vân không đủ tư cách trở thành gia tộc tài phiệt, nhưng nếu anh muốn nhà họ Hồng thành công lên chức, thì phải làm ầm ĩ về các hạng mục kinh doanh về nhà họ Vân.  

             Bọn họ làm về mỹ phẩm, tôi đã phái người giở trò, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đã bắt đầu có hiệu quả rồi đấy, đến lúc đó giá cổ phiếu giảm xuống, dư luận hạ xuống, nhà họ Hồng anh thừa thắng xong lên, nắm lấy thị trường cổ phiếu của bọn họ."  

             "Đợi nhà họ Vân bị diệt trừ, tôi lấy lại những thức thuộc về tôi,  sau này nhà họ Hồng anh phải ngoan ngoãn đi theo tôi, ăn uống no say, anh hiểu không?"  

             "Cảm ơn Thẩm tam gia, cảm ơn Thẩm tam gia."  

             Nhìn thấy những mẫu mỹ phẩm bị giở trò trong ảnh, Hồng Kim Dương vui mừng khôn xiết và gật đầu liên tục.  

             Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai vệ sĩ chạy vào!  

             "Có hiểu quy tắc không vậy? Tôi và Thẩm tam gia đang thảo luận những vấn đề quan trọng. Tại sao cậu vào mà không gõ cửa..."  

             Hồng Kim Xương định quát lớn, nhưng vệ sĩ gần như ngã xuống, nói: "Không phải Hồng tổng, là thiếu gia, anh ấy bị giết!"  

             "Cái gì? !"  

             Hồng Kim Xương kinh hãi, chạy lên phía trên, kéo lấy bảo vệ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, con trai tôi sao lại chết rồi?"  

             "Đây là camera giám sát hiện trường, chính là tên Sở Phong đã giết thiếu gia!"  

             Kết quả giám sát, sau khi thấy rõ bộ mặt thật sự, Hồng Kim Xương tức giận tới mức đập vỡ camera giám sát!  

             Thẩm tam gia cũng đứng dậy đứng lên, trầm tư nói: "Sở Phong sao?"  

             "Đây chính là Sở Phong phá hoại chuyện chúng ta hạ độc Vân Chấn Thiên, ngăn cản chúng ta giết chết Vân Thủy Dao sao?"  

             "Chính là hắn, tam gia!"  

             Hồng Kim Xương đau lòng nhức óc nói: “Con trai tôi bị hắn giết, anh nhất định phải báo thù cho tôi!”  

             "Yên tâm đi Hồng tổng, tên này nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."  

             "Tôi đã phái Thiên Nam đạo sư, anh ta đang dẫn đồ đệ đi khắp nơi tìm hắn, tôi tin sẽ sớm có tin tức thôi!"  

             ...  

             Sau khi rời khỏi Thanh Phong Lâu, Sở Phong cảm thấy thoải mái dễ chịu.  

             Thật thỏa mãn khi có thể trút hết những năm tháng bất hạnh ra ngoài chỉ trong một hơi thở.  

             Nhớ tới bộ dạng há hốc mồm của người nhà họ Lạc, hắn cũng coi như trút được ác khí.  

             Hắn không nghĩ nhiều về nhà họ Lạc nữa, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Vân Thủy Dao.  

             Ưu tiên hàng đầu là phải luyện tập thật nhanh và cố gắng tìm được cha mình càng sớm càng tốt.  

             Có thể trước lúc này, còn cần sự trợ giúp của đan dược.  

             Việc tìm kiếm nguyên liệu làm thuốc phù hợp trở thành ưu tiên hàng đầu.  

             Nhưng điều hắn không ngờ là sau khi gọi mấy lần, cuộc gọi được kết nối nhưng không có ai bắt máy!  

             Ngay khi hắn đang bực mình, thì một tiếng phanh đột ngột vang lên!  

             "Anh Sở, mau lên xe!"  

             Sở Phong nhíu mày, xích lại gần nhìn xem, lại phát hiện là Trần Thủy Linh!  

             "Trợ lý Trần, sao lại là cô?"  

             "Tôi vừa gọi điện cho nhà họ Vân cô nhưng không ai nghe máy..."  

             "Công ty xảy ra chuyện rồi, cô ấy đang đối đầu với người buôn nguyên liệu ở phố dược liệu, mau  đi theo tôi!"  

             Nói xong.  

             Cô mở cửa xe, trực tiếp kéo Sở Phong vào!  

             Đạp cần ga, lái về phía trước!

Advertisement