Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế – Sở Phong

Adv

"Hợp lại, nó thực sự hợp lại rồi."  

             "Các người nhìn kìa, đám chất lỏng kia y như tìm được đồng loại, trộn hết vào dược liệu rồi."  

             "Đúng là thần kì mà, xem ra tên nhóc này cũng có chút tài năng."  

             Sau khi chất lỏng hòa vào nhau, mọi người nhịn không được mà kinh hô lên.  

             Mà trong đó còn có một loại chất lỏng màu đen có vẻ không tìm được chỗ của mình, liên tục chảy loạn khắp nơi vẫn không trộn vào dược liệu được.  

             Mà càng kỳ lạ hơn nữa là chất lỏng màu đen đó còn có những bọt khí li ti có tác dụng ăn mòn, nó chảy tới đâu là nơi đó lại phát ra âm thanh “xèo xèo” sôi sục.  

             "Hửm?"  

             "Chất lỏng màu đen này là gì vậy? Bên trong mỹ phẩm không có ghi rõ."  

             "Hơn nữa, vì sao nó không trộn lại với các dược liệu khác? Chẳng lẽ nó có vấn đề gì sao?"  

             Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Sở Phong.  

             "Tiffany là dòng mỹ phẩm cao cấp được tập đoàn chúng tôi long trọng tung ra thị trường, cho nên rất chú trọng đến việc lựa chọn nguyên liệu thô."  

             "Trước giờ tập đoàn của chúng tôi vẫn luôn trung thực thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không bao giờ cho thêm bất kỳ dược liệu không rõ ràng nào."  

             "Chất lỏng màu đen này là thứ bị người khác thêm vào, không liên quan gì tới chúng tôi!"  

             Trần Thủy Linh lên tiếng, cố gắng phủi sạch quan hệ.  

             Nhưng mà những người khác vẫn tỏ ra bối rối và đầy hoài nghi.  

             Vân Thủy Dao thì hứng thú nhìn Sở Phong, cô tò mò hắn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.  

             "Chắc chắn là có vấn đề."  

Adv

             Sở Phong đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hoàng Đại Hải, bình tĩnh nói: "Thế nào, là tôi nói hay ông nói đây?"  

             Cơ thể của Hoàng Đại Hải run lên, suýt nữa đã đứng không vững.  

             Hắn có thể phân tách chất lỏng kia ra, chẳng lẽ hắn thật sự biết được chuyện gì rồi sao?  

             Nhưng mà tới giờ mình chưa nói chuyện này cho ai biết hết, làm sao hắn có thể biết được?  

             Cái này là chuyện lớn, nếu xử lý không tốt, không những không hoàn thành được được nhiệm vụ mà còn đưa mình vào thế bị động.  

             Nếu lúc này mà mình thừa nhận chắc chắn sẽ bị đám đông chỉ trích, cho dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng ông ta vẫn nghiến răng nghiến lợi kiên quyết nói: “Muốn tôi nói cái gì chứ, tên nhóc nhà cậu đừng có chụp mũ lung tung. Nếu nó không nằm trong danh sách dược liệu đã nêu thì chắc chắn là do Tập đoàn Vân thị bí mật thêm vào rồi…”  

             "Chất lỏng màu đen này, tên khoa học là 'bột axit nitric', có tính ăn mòn cực cao."  

             "Và nguyên nhân những khách hàng bị biến dạng hoặc có các triệu chứng về da đều do nó gây ra."  

             "Không màu không mùi, dễ dàng tiêu hủy cho nên rất khó bị phát hiện. Nhưng mà, gió đi để lại dấu vết, nhạn bay để lại âm thanh."  

             “Người bỏ chúng vào, chắc chắn trên người cũng bị dính dấu vết của chất lỏng này.”  

             Nói đến đây.  

             Sở Phong liền đi thẳng đến nắm lấy cánh tay Hoàng Đại Hải, làm ông ta sợ tới mức run rẩy: "Cậu, cậu muốn làm gì?"  

Adv

             "Người trộn thêm bột axit nitric vào chính là ông!"  

             "Trên tay ông vẫn còn lưu lại dấu vết của nó, thứ chất lỏng này phải mất bảy ngày mới biến mất hoàn toàn được, nếu không, dù ông có rửa thế nào cũng không thể rửa sạch đâu!"  

             Nói xong.  

             Hắn đột nhiên dùng sức cưỡng ép ông ta giơ tay lên, vén tay áo xuống, dấu vết của chất lỏng màu đen dính trên đầu ngón tay lập tức lộ ra trước mặt mọi người!  

             "Sao hả Hoàng tổng, có cần tôi đem thứ trên ngón tay của ông đi so sánh với chất lỏng màu đen kia không?"  

             Bịch!  

             Cuối cùng Hoàng Đại Hải vẫn không nhịn được nữa, thân thể mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.  

             Lúc này sắc mặt ông ta đã tái nhợt, ấp a ấp úng, há miệng muốn biện minh nhưng không biết phải nói thế nào.  

             Ông ta không ngờ thiếu niên này không chỉ biết tên khoa học của những thứ mình trộn vào mà còn biết đặc tính của chúng.  

             Quan trọng hơn là đến dấu vết còn sót lại tên tay mình, hắn cũng biết.  

             Tên nhãi này căn bản không phải là kẻ ngốc, rõ ràng hắn chính là cao thủ mà! !  

             "Các vị, giờ sự thật đã rõ ràng."  

             Thấy Hoàng Đại Hải không còn phản bác được, Sở Phong hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh một lượt rồi lớn tiếng nói: “Bản thân mỹ phẩm Tiffany không có vấn đề gì. Nguyên nhân chính là do nhà cung cấp Hoàng Đại Hải đã bí mật trộn bột axit nitric vào trong mới dẫn đến tình huống như ngày hôm nay, ông ta là thủ phạm, chuyện này không liên quan gì đến tập đoàn Vân thị!”  

             Xì xào!  

             Sau khi nghe hắn đưa ra kết luận này, mọi người không nhịn được mà hít sâu một hơi.  

             Sửng sốt xong, tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao bao vây và buông lời chỉ trích Hoàng Đại Hải!  

             "Khốn kiếp, đồ vừa ăn cắp vừa la làng!"  

             "Làm hại chúng tôi còn tưởng rằng tập đoàn Vân thị lòng dạ hiểm độc muốn kiếm tiền bẩn, ai ngờ hung thủ của tất cả mọi chuyện lại là ông!"  

             "Nói cho chúng tôi biết đi, tại sao ông lại làm như vậy? Ông có biết ông đã hại chết bao nhiêu người không?"  

             "Đúng là làm mất mặt nhà cung cấp bọn tôi mà. Ông ta thật sự không phải là con người!"  

             "Đánh ông ta! Đánh chết ông ta đi!"  

             Mọi người vô cùng phẫn nộ nên đã bắt đầu đấm đá Hoàng Đại Hải.  

             Các phương tiện truyền thông có mặt tại hiện trường cũng đã đưa tin về chuyện này, chỉ trong vòng mười phút, giá cổ phiếu của bọn họ đã bắt đầu tăng trở lại.  

             Danh tiếng cũng ngày càng tăng lên, hình ảnh của Tập đoàn Vân thị lập tức được cải thiện rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn!  

             Không lâu sau, phòng tuần tra đã đến!  

             Người dẫn đầu vẫn là phó cục trưởng Tôn, sau khi biết rõ sự việc, ông ta lập tức ra lệnh cho đội tuần tra bắt giữ Hoàng Đại Hải và các nhà cung cấp khác.  

             Ông ta bước tới trước mặt Vân Thủy Dao, cung kính nói: "Tổng giám đốc Vân, tôi sẽ đưa những người này về. Cô đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng."  

             "Cám ơn phó cục trưởng Tôn, chuyện này có ngài xử lý, tôi rất yên tâm..."  

             "Có điều, có một chuyện tôi vẫn phải nói rõ cho cô biết."  

             Phó cục trưởng Tôn ngắt lời cô, nhỏ giọng nói: “Lúc trước, trước khi Hồng Kim Xương mang Hồng Thái Bảo đi còn không quên quăng lại mấy lời hăm dọa.”  

             "Thật ra tôi cũng không bận tâm lắm, dù sao thì tôi cũng là quan chức còn ông ta chỉ là thương nhân, ông ta sẽ không dám làm gì tôi."  

             “Ngược lại là về phía cô, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Thậm chí là tôi nghĩ chuyện mỹ phẩm ngày hôm nay…”  

             "Không sao đâu, có ngài Sở ở đây, cho dù ông ta có phóng ngựa chạy tới chúng tôi cũng chấp hết!"  

             Vân Thủy Dao ngắt lời, vô thức khoác lấy cánh tay Sở Phong.  

             Sở Phong thoáng có chút xấu hổ muốn tránh đi nhưng đang ở trước mặt mọi người, hắn không thể không chừa lại mặt mũi cho cô được.  

             Thấy vậy, phó cục trưởng Tôn cũng ngầm hiểu ý, cung kính nói: “Ngài sở còn trẻ, không ngờ lại có năng lực như vậy.”  

             "Sau này có ngài hỗ trợ cho tổng giám đốc Vân, tôi cũng yên tâm."  

             "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin đi trước, sau này có cơ hội chúng ta lại trò chuyện sau."  

             "Được rồi, ngài đi thong thả."  

             Sau khi tạm biệt phó cục trưởng Tôn, trong đám người vây xem, người nào nên xin lỗi thì đã xin lỗi rồi tức tốc tản đi!  

             “Đội trưởng xuất sắc quá!”  

             Lúc này, Chu Tiểu Bảo lập tức chạy tới trước mặt Sở Phong, vỗ vỗ bả vai Sở Phong rồi hưng phấn nói: "Uổng công vừa rồi em còn thầm đổ mồ hôi vì anh."  

             "Lúc anh kêu Hoàng Đại Hải trả tiền, em còn không hiểu chuyện gì nữa, không ngờ ông ta vừa ăn cắp lại vừa la làng như vậy, tự vạch trần mình!"  

             "Đúng, đúng, không ngờ đội trưởng còn có bản lĩnh này đấy."  

             "Theo tôi thấy thì để anh ấy làm đội trưởng đội bảo vệ như vậy có phải lãng phí quá không? Sao tổng giám đốc Vân không dứt khoát thuê anh ấy làm giám đốc hay chức gì đó cao cao đi, như vậy không tốt hơn sao?"  

             Cả đám nhân viên bảo vệ bắt đầu tâng bốc Sở Phong lên đến chín tầng mây.  

             Vân Thủy Dao hậm hực gật đầu, cười nói: "Được được được, chuyện này tôi sẽ cân nhắc lại."  

             "Nhiêu đó được rồi, trước tiên các người cứ theo trợ lý Trần về công ty trước đi. Bây giờ hình ảnh của công ty đang dần khôi phục, chắc chắn sẽ gặp tình trạng cung không đủ cầu."  

             “Để đề phòng kẻ ác cố ý gây rối nữa, các người nên nhanh chóng trở về trông chừng công ty, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”  

             Nghe vậy, Trần Thủy Linh cau mày, nghi hoặc nói: "Chúng tôi trở về, chẳng lẽ ngài không về sao?"  

             Vân Thủy Dao ẩn ý liếc nhìn Sở Phong một cái rồi lắc đầu nói: "Không, tôi còn phải từ từ tâm sự với giám đốc tương lai của công ty nữa."  

             Nghe xong lời này, Trần Thủy Linh không tiện nhiều lời nữa.  

             Có điều lúc này cô ta lại quay đầu nhìn Sở Phong rồi lúng túng nói: "Ừm, ngài Sở, thực xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ..."  

             "Tôi đã nói là không sao mà, cô không cần phải tự trách mình. Vừa rồi cô có những suy nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường."  

             "Thật ra bản thân tôi cũng không nắm chắc hoàn toàn, tôi chỉ muốn cứu Tập đoàn Vân thị thôi."  

             "Tôi hiểu ý của cô, có điều từ nay về sau, lúc tôi làm việc cô đừng can thiệp vào là được rồi."  

             Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thủy Linh đỏ bừng.  

             Cô ta không biết phải đáp trả thế nào.  

             Không ngờ người đàn ông này không chỉ có năng lực mà tâm tính cũng rất tốt.  

             Vừa cô ta đối xử với hắn như vậy mà hắn chỉ cười trừ cho qua.  

             Nếu là cô ta chắc chắn sẽ không thể nào nuốt trôi cục tức này được!  

             Lúc này sự khâm phục trong lòng cô ta càng lúc càng dâng cao, Trần Thủy Linh tự hứa là sau này sẽ không bao giờ ăn nói xằng bậy với hắn như vậy nữa.  

             Quả nhiên người đàn ông mà tổng giám đốc Vân vừa ý không thể nào là người tầm thường được!  

             Chẳng qua, vị hôn phu của tổng giám đốc cũng không phải đèn cạn dầu, nếu hai người đàn ông này mà chạm trán chắc chắn không khác gì thần tiên đánh nhau, khó phân thắng bại...  

             Rất nhanh.  

             Trần Thủy Linh đã dẫn Chu Tiểu Bảo và các nhân viên bảo vệ khác rời đi.  

             Vân Thủy Dao hít sâu một hơi rồi ôm chặt cánh tay Sở Phong, nở cười ngọt ngào nói: "Xem ra tôi lại nợ anh một ân tình rồi."  

             "Cái trước còn chưa trả xong, bây giờ lại có thêm cái nữa. Anh nói đi, anh muốn tôi báo đáp thế nào?"  

             Sở Phong cau mày, vội vàng lắc đầu nói: "Cô đừng tính chuyện báo đáp tôi nữa, lần trước đã nói là lấy thân báo đáp, giờ muốn báo đáp nữa chẳng phải là sinh cho tôi mấy đứa con luôn sao..."  

             "Nếu anh muốn, cũng không phải là không thể."  

             Vân Thủy Dao trêu ghẹo đáp, khiến Sở Phong xấu hổ không thô. Sau đó cô lại nói tiếp: "Được rồi, tôi không trêu chọc anh nữa, vừa rồi anh đã giúp tôi một chuyện lớn, phần ân tình này tôi chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp anh. Hiện tại, nên nói về chuyện của anh rồi, nói đi, tôi thể giúp gì cho anh không?"  

             "Hửm?"  

             Sở Phong cau mày, nghi hoặc nói: "Cô nói vậy là có ý gì, tôi không hiểu..."  

             "Đừng giấu tôi nữa, dù gì tôi cũng là tổng giám đốc của cả một tập đoàn, làm sao không có chút khả năng nhìn mặt người khác được?"  

             "Từ khi anh đến đây, tuy nói là đến giải quyết vấn đề cho tôi nhưng mỗi khi anh quan sát các cửa hàng xung quanh là vẻ mặt anh lại có chút khác thường."  

             "Lúc nói chuyện với tôi cũng chần chờ, muốn nói lại thôi. Vừa rồi tôi có hỏi Trần Thủy Linh, cô ấy nói lúc tìm được anh, anh đang gọi điện thoại cho tôi."  

             "Chắc chắn là anh có chuyện gì đó muốn nói với tôi nhưng tại sao bây giờ lại không dám nói?"  

             "Chẳng lẽ là anh muốn tỏ tình với tôi sao?"  

             Đổ mồ hôi.  

             Sở Phong có chút bối rối.  

             Không ngờ mạch não của cô lại ngoằn ngoèo đến mức này đấy, đến chuyện như vậy mà cô cũng liên tưởng ra được.  

             Có điều, hắn không thể không tán thưởng khả năng quan sát sắc mặt của cô. Dù sao thì hai người cũng là bạn bè, hơn nữa cô cũng quen thuộc chỗ này hơn hắn nên hắn cũng không cần phải giấu giếm gì nữa: “Ừm, là như vầy, tôi muốn làm một ít thuốc."  

             "Nhưng tôi không rành về dược liệu lắm. Nếu có thể..."  

             "Đi thôi, tôi rất hay đi đến con phố này. Ngoài việc lựa chọn nhà cung cấp nguyên liệu cho công ty, tôi cũng thường xuyên đến đây để mua dược liệu."  

             Không nói hai lời, Vân Thủy Dao lập tức gật đầu đồng ý: "Vừa hay Hoàng Đại Hải đã bị bắt, chúng ta cũng nên đổi nhà nhà cung cấp khác cho công ty."  

             "Tình cờ tôi cũng có quen biết một ông chủ, giờ chúng ta cứ đi đến đó, ở đó cái gì cũng có, tôi tin chắc chắn sẽ tìm được dược liệu mà anh cần."  

             Sau đó.  

             Mặc kệ Sở Phong có đồng ý hay không, cô nhanh chóng kéo tay hắn đi về phía trước!

Advertisement