Thánh Thể Bất Phàm – Diệp Phong

Adv

Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh, cả khuôn mặt Đầu Trọc lập tức sưng thành đầu heo, răng cũng bị đánh gãy hai cái.  

             "Con mẹ nó mày dám đánh ông, ông chơi chết mày!" Đầu Trọc che bên mặt đau đớn nóng rát lại, trừng to hai mắt rồi liên tục gầm thét, trông dữ tợn tới tột cùng.  

             Tiếng nói vừa dứt, Đầu Trọc đã vung nắm đấm lên giáng vào đầu Diệp Phong.  

             Diệp Phong nheo mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay lên đã bắt được nắm đấm của Đầu Trọc.  

             "Chỉ dựa vào mày cũng xứng nói chữ chết trước mặt tao?"  

             Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn vang.  

             Diệp Phong bỗng phát lực, tiếng xương nứt thanh thúy vang lên, hắn trực tiếp bẻ gãy cánh tay của Đầu Trọc.  

             "A a!" Đầu Trọc kêu to thê thảm, toàn thân đau nhức mãnh liệt, trên trán chảy đầy mồ hôi.  

             Gã lảo đảo rồi liên tục lui về phía sau, nhìn Diệp Phong mặt không cảm xúc với ánh mắt như muốn phun ra lửa giận.  

             Gã nhìn đám đàn em đang ngơ ngác đứng một bên mà phẫn nộ mắng: "Cái đệt! Tụi mày ngơ ra đó làm gì, xông lên cho ông, chơi chết nó!"  

Adv

             "Vâng đại ca!" Bảy tám tên đàn em lập tức hung ác nhào tới chỗ Diệp Phong.  

             Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn họ một cái rồi đột nhiên tung một cú đá quét ngang ra.  

             Phanh phanh phanh!  

             Kết quả không có gì khó đoán, đám đàn em kia lập tức bị Diệp Phong đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất đau khổ kêu rên không ngừng.  

             "Anh Diệp Phong, anh thật lợi hại!" Cố Ninh Ninh nhìn về phía Diệp Phong với ánh mắt tràn đầy sùng bái.  

             Lý Hương Như nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của Diệp Phong, nai con trong lòng cũng không khỏi đập thình thịch thình thịch liên hồi.  

             Bà ấy không thể nói ra được đây là cảm giác như thế nào...  

             Sau khi đánh bại đám côn đồ này, Diệp Phong chậm rãi đi tới chỗ Đầu Trọc.  

Adv

             Lúc này Đầu Trọc đã bị dọa đơ ra, hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.  

             Bảy tám người đánh một người mà kết quả lại bị người ta tung một chân đá bay hết.  

             Con mẹ nó đang đóng phim võ hiệp sao?  

             "Mày không được qua đây, tao đâu có đắc tội mày!" Đầu Trọc vừa lui về phía sau vừa hoảng sợ nhìn Diệp Phong mà hô lên.  

             Bành!  

             Diệp Phong đạp một chân lên cánh tay Đầu Trọc rồi giẫm mạnh mấy lần.  

             "A! Đau chết tao rồi!" Đầu Trọc hít hà rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết như xé ruột gan.  

             Diệp Phong nhìn xuống từ trên cao, lạnh lùng nói với tên Đầu Trọc: "Gọi ông nội."  

             "Ông nội, ông nội, con sai rồi, xin ông nội tha cho con đi!" Đầu Trọc kêu rên liên tục, không dám có chút chần chờ nào dưới áp lực mà Diệp Phong mang đến.  

             "Ông nội hỏi mày, hai mẹ con họ thiếu mày bao nhiêu tiền?"  

             "Hai mươi vạn, hai mươi vạn!" Đầu Trọc duỗi hai ngón tay ra vội vàng trả lời.  

             "Ừm?" Diệp Phong nheo mắt lại, sức đạp dưới chân lại tăng mạnh.  

             "A!" Đầu Trọc lại kêu thảm, gã cuống quít sửa lời: "Không nợ tiền, không nợ đồng nào hết!"  

             Diệp Phong cười lạnh: "Không nợ tiền mà mày còn dẫn người tới đây kiếm chuyện, là chán sống rồi sao?"  

             "Không phải, không phải." Đầu Trọc liên tục lắc đầu, gã phát hiện mình hoàn toàn không đoán được tâm tư của Diệp Phong, dù nói thế nào cũng sẽ bị đối phương dạy cho một trận.  

             "Không phải?" Giọng Diệp Phong lại lạnh xuống: "Tao hỏi mày lần nữa, hai mẹ con họ nợ mày bao nhiêu tiền?"  

             Đầu Trọc ngơ ra, hắc bạch lưỡng đạo Giang Thành có người hung ác như thế sao?  

             Trước nay chưa từng nghe nói qua!  

             Gã chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị Diệp Phong triệt để giẫm nát, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ rõ được: "Ông nội, là con sai, không phải hai mẹ con họ nợ tiền con, mà là con nợ tiền họ! Hôm nay con đến trả nợ!"  

             "Hừm?" Diệp Phong nghe vậy thì khóe miệng lộ ra nụ cười hào hứng.  

             Đầu Trọc còn chưa quá ngu, đây mới là đáp án Diệp Phong muốn nghe.  

             Diệp Phong lại đặt câu hỏi: "Mày thiếu bao nhiêu tiền?"  

             Đầu Trọc run rẩy nói: "Hai mươi vạn, con thiếu hai mẹ con họ hai mươi vạn."  

             "A, vậy thì mau trả tiền đi." Diệp Phong khẽ gật đầu, lúc này lực giẫm mới hơi thả lỏng một chút.  

             Đầu Trọc như trút được gánh nặng mà nhìn đám đàn em rồi mắng: "Mau chuyển tiền, gom hai mươi vạn ra đây để chuyển cho Lý Hương Như!"  

             Lý Hương Như kinh ngạc, đứng tại chỗ không biết nên làm sao.  

             "Dì Hương Như, lấy tiền đi." Diệp Phong thản nhiên nói.  

             Lý Hương Như khẽ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra nhận chuyển khoản của mấy tên đàn em của Đầu Trọc, tổng cộng có hai mươi vạn.  

             Sau khi chuyển khoản, Đầu Trọc lại xin tha: "Ông nội, con chuyển tiền cho ông rồi, ông có thể thả con đi không?"  

             Ánh mắt Diệp Phong vô cùng lạnh lẽo: "Ừm? Tao có nói muốn thả mày đi à?"  

             Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong bắt lấy cổ họng Đầu Trọc rồi trực tiếp nhấc gã khỏi mặt đất.  

             "Ông nội... Con..." Đầu Trọc cảm thấy mình không thở nổi, toàn thân đơ ra.  

             Thời khắc này, gã cảm nhận được sát ý khủng bố từ trên người Diệp Phong. Gã biết chỉ cần mình đáp sai một câu thì chờ đợi gã nhất định là cái chết!  

             "Muốn chết hay muốn sống?" Diệp Phong hững hờ hỏi.  

             "Con muốn sống, con muốn sống! Xin ông nội đừng giết con." Đầu Trọc liều mạng lắc đầu.  

             Diệp Phong lạnh nhạt hỏi: "Hai mươi vạn mua cái mạng của mình, có mua hay không?"  

             "Mua, con mua!" Đầu Trọc không dám do dự mà liên tục gật đầu.  

             "Mau, chuyển khoản cho ông nội hai mươi vạn! Tranh thủ chuyển!" Gã lại ra lệnh cho đàn em, mấy tên đàn em vội vàng chạy về hướng Diệp Phong.  

             Diệp Phong trừng bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: "Đi chuyển cho dì Hương Như của tao."  

             "Vâng." Đàn em của Đầu Trọc lại chuyển cho Lý Hương Như hai mươi vạn.  

             "Ông nội, con chuyển hết tiền rồi, xin ông tha mạng cho con." Đầu Trọc chỉ muốn mau chóng chạy khỏi nơi này.  

             "Nhớ cho kỹ, bà ấy là dì của Diệp Phong này, còn dám tìm đến hai mẹ con họ lần nữa thì tao sẽ cho mày chết rất thảm."  

             "Không dám, con không dám nữa!" Đầu Trọc lộ ra vẻ mặt cầu xin, liều mạng lắc đầu.  

             Lúc này Diệp Phong mới buông gã ra.  

             Đầu Trọc như được đại xá mà dẫn đám đàn em hớt hải xông ra khỏi nhà Lý Hương Như, sợ chậm một bước Diệp Phong sẽ đuổi theo.  

             Cảnh này bị Lý Hương Như nhìn thấy rõ ràng, trong lòng vô cùng rung động.  

             Đầu Trọc vừa xéo đi, bà ấy liền vội vàng tiến lên bắt lấy hai tay Diệp Phong, kích động nói: "Tiểu Phong, hôm nay đều nhờ có cháu. Tiểu Phong, cháu không bị thương đó chứ?"  

             Diệp Phong khẽ cười và nói: "Dì Hương Như, cháu có chuyện gì được chứ, đám lưu manh này đều là tay mơ."  

             Lý Hương Như vẩy vẩy tóc mái, nhìn gương mặt kiên nghị của Diệp Phong mà nói: "Không bị thương thì tốt rồi."  

             "Ừm." Diệp Phong lại gật đầu và hỏi: "Dì Hương Như, tên Đầu Trọc kia là ai? Sao hai người lại trêu chọc loại người này?"  

             "Ai." Lý Hương Như thở dài và nói: "Đều do cha của Ninh Ninh gây họa, cha nó thích cờ bạc, khi còn sống thiếu nợ ngập đầu, mười mấy năm qua hai mẹ con dì luôn phải trả nợ cho ổng."  

             "Hóa ra là vậy." Diệp Phong khẽ gật đầu.  

             Hắn quay đầu nhìn về phía tấm ảnh thờ trong phòng khách, ảnh chụp đã rất cũ, chắc chồng của Lý Hương Như đã chết mười mấy năm.  

             Sau khi nói xong, Lý Hương Như vội kéo tay Diệp Phong và nói: "Tiểu Phong, cháu đi nhanh đi, Đầu Trọc kia chỉ là tên đòi nợ, người chủ sau lưng hắn là đại ca Triệu Đông của thế lực ngầm Giang Thành, cha Ninh Ninh cũng vay nặng lãi từ hắn ta đó!"  

             "Đầu Trọc không đòi được nợ mà còn đưa cho chúng ta bốn mươi vạn, Triệu Đông mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!"

Advertisement