Vô Thượng Kiếm Đế – Trần Trường An

Adv

 

 “Khi hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở Vân Xuyên, hắn cũng có mặt ở đó, hơn nữa lại ở ngay nơi xảy ra chuyện, có lẽ hắn có liên quan đến hiện tượng kỳ lạ ấy”.  

 

“Mà lạ một điều là người này tự nhận là quen biết lão tổ Lâm Tương Liễu của Lâm gia chúng ta”.  

 

Quen biết Lâm Tương Liễu lão tổ?  

 

“Nực cười!”  

 

“Cho dù là Trần gia ngày trước cũng chưa từng qua lại với Lâm Tương Liễu lão tổ, bây giờ đột nhiên có một tên Trần Trường An từ đâu nhảy ra lại dám nói là biết lão tổ?”  

Adv

 

“Trần Trường An đâu? Mang hắn về đây, ta có đôi lời muốn hỏi hắn”, đại trưởng lão đanh giọng nói.  

 

“A… Hiện tại vẫn không tìm được tung tích của người này, không biết đại trưởng lão có chuyện gì muốn hỏi?”, Lâm Hùng cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.  

 

Đại trưởng lão lấy một hạt châu trong suốt ra, đúng là Thai Châu mà Trần Trường An đang tìm kiếm.  

 

“Ba người bọn ta đã nghiên cứu năm trăm năm, nhưng vẫn không tìm ra được bí mật của hạt châu này”.  

Adv

 

“Trần Trường An hỏi thăm tin tức của Trần gia, chưa biết chừng hắn chính là người Trần gia”.  

 

“Có lẽ chỉ có người Trân gia mới biết được bí mật của hạt châu này”, đại trưởng lão nói với vẻ nghiêm túc.  

 

“Đại trưởng lão, ta không hiểu, ba trưởng lão nghiên cứu nhiều năm cũng không ra được đáp án, liệu có khả năng… Hạt châu này chỉ là một món đồ vô dụng?”, Lâm Hùng không hiểu.  

 

Món đồ vô dụng?  

 

Nghe vậy, ba trưởng lão cười.  

 

“Thứ được Trần gia truyền thừa biết bao nhiêu năm sao có thể là một món đồ vô dụng được”.  

 

“Bọn ta càng không hiểu rõ, chứng tỏ thứ này càng quý giá”.  

 

“Nếu có thể biết được bí mật và cách sử dụng của hạt châu này, chưa biết chừng ba bọn ta có cơ hội đuổi kịp Lâm Tương Liễu lão tổ”.  

 

Lâm Hùng chấn động vì những gì bọn họ nói, hạt châu này thật sự lợi hại đến vậy sao?  

 

Rốt cuộc trong lòng mỗi tộc nhân Lâm gia, Lâm Tương Liễu là vị thần đứng ở vị trí rất cao, vĩnh viễn không thể với tới.  

 

Đuổi kịp Lâm Tương Liễu, chẳng phải là đuổi kịp thần linh?  

 

“Ba vị trưởng lão, ta đã biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này”.  

 

“Các ngươi yên tâm, ta nhất định… Nhất định sẽ tìm được tung tích của Trần Trường An, đưa hắn đến gặp các ngươi”.  

 

“Được, ngươi cố gắng làm việc, sau này sẽ không bạc đãi ngươi”.  

 

“Vâng, cảm ơn trưởng lão”.  

 

Lâm hùng mỉm cười rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.  

 

Lang Gia rộng lớn thế này, Trần Trường An… Rốt cuộc đi đâu rồi?

Dãy núi Vân Tuyết.  

 

Địa thế cao, quanh năm tuyết phủ.  

 

Ánh mặt trời rọi xuống nền tuyết trắng, tỏa ra vầng sáng lóa mắt vô cùng.  

 

Tuy cảnh sắc nơi này đẹp mê hồn, nhưng hiếm có ai đi đến đây.  

 

Trên dãy núi Vân Tuyết không có bảo bối quý báu, song lại có một bầy Tuyết Yêu cư trú.  

 

Tuyết Yêu là sinh vật sống quần cư, trời sinh tính hiếu chiến, nếu có người ngoài xông vào lãnh địa thì chúng sẽ tấn công kẻ ngoại lai.  

 

Dần dà không có ai đến nơi này nữa.  

 

Bởi vậy, người Lâm gia suy đoán mọi cách cũng không ngờ được, Trần Trường An sẽ đến dãy núi Vân Tuyết.  

 

Hiện nay, Trần Trường An tựa lưng vào một gốc đại thụ, ngồi vắt chân trên nền tuyết hết sức nhàn nhã.  

 

Đại Hoàng nằm bên cạnh, bộ dạng lừ đừ, dường như có tâm sự.  

 

“Phượng Hoàng tiên thể quả thực là khủng khiếp”.  


“Mới một tháng ngắn ngủi, hơn nữa đa số thời gian đều bôn ba khắp nơi, không ngờ tu vi của Cố Tiên Nhi ấy thế mà đã tăng lên đến Siêu Phàm Cảnh tầng thứ chín, chỉ một chút nữa thôi là có thể đột phá Thần Thông Cảnh”. 

Advertisement