Vô Thượng Kiếm Đế – Trần Trường An

Adv

 

 Sau khi thành hôn, người của của Thanh Vân Tông đến cửa chào Diệp gia, đây là ý gì?  

 

Là thương hại ư? Hay là lòng bố thí?  

 

Mặc kỳ là gì thì Diệp gia đều sẽ trở thành trò cười của người khác và Diệp Tri Thu hắn ta cũng là trò hề.  

 

Diệp Tri Thu chẳng muốn tranh giành thứ gì, nhưng có một số việc phải làm nếu không nó sẽ trở thành khúc mắc gắn chặt cả đời mình.  

 

Adv

“Ta chỉ muốn chứng minh bản thân mình chẳng thua kém bất kỳ kẻ nào mà thôi”.  

 

“Còn về những chuyện khác thì ta không quan tâm và cũng không muốn quan tâm”.  

 

“Chuyện giữa ngươi và Tào Cẩm Tú không liên quan gì tới ta”.  

 

Adv

“Huống hồ, tông chủ Thanh Vân Tông đã nói bất kỳ ai đều có thể tham gia”.  

 

“Ta thấy Lục công tử ở đây với ta là lãng phí thời gian, chi bằng trở về ở cạnh vị hôn thê nhiều hơn đi”, giọng điệu Diệp Tri Thu rất lạnh nhạt.  

 

Thấy Diệp Tri Thu không biết điều như vậy, Lục Vân lòng tức giận không thôi, mình thân là thiếu tông chủ mà lại bị một tên ất ơ đâu đó không đếm xỉa tới ư?  

 

“Ngươi không sợ thật ư?”  

 

“Tại sao phải sợ?”  

 

“Được được được, Diệp Tri Thu, ta nhớ kỹ rồi, ngày mai ta sẽ cho ngươi biết ngươi muốn chính danh cho bản thân không phải chuyện dễ đâu”.  

 

“Hừ!”  

 

Lục Vân hừ rồi ôm bụng tức trong người rời đi, Diệp Tri Thu cũng không bận tâm đến những câu ấy lắm, hắn ta lụi cụi vào phòng tiếp tục tu luyện.  

 

“Chậc, tính tình của thằng nhóc này cứng đấy”.  

 

“Lục Vân cũng coi như là lịch sự lễ độ, vậy mà thằng nhóc đó chẳng thèm nể mặt chút nào?”  

 

Lục Vân ghé thăm đêm khuya, người có tu vi như Phương Vân Khê sao lại không phát hiện ra chứ, nên hắn ta vẫn luôn chú ý tình hình bên chỗ Diệp Tri Thu.  

 

Và người cũng đang chú ý tới đó còn có Trần Trường An, dù sao đó cũng là đồ đệ của mình, không thể để hắn ta xảy ra chuyện được.  

 

“Gia giáo của Lục Vân quả nhiên rất tốt, có thể nhận ra gia phong của Thanh Vân Tông không tệ”.  

 

“Nhưng Diệp Tri Thu cũng rất ổn, chuyện này nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có đồng ý không?”  

 

Câu hỏi của Trần Trường An khiến Phương Vân Khê sửng sốt, nếu là mình thì liệu có đồng ý không?  

 

Phương Vân Khê lắc đầu, hắn ta cũng không chắc mình sẽ làm thế nào, đồng ý thì lòng sẽ không cam tâm, không đồng ý thì e sẽ gặp nguy hiểm, đúng là nằm trong thế khó xử mà.  

 

“Đây là điểm mà ngươi thua hắn ta”.  

 

“Diệp Tri Thu sẽ không do dự lại càng không thỏa hiệp”.  

 

“Hắn ta chỉ đang làm chuyện mình muốn làm, chỉ có thế, mặc kệ là ai cũng sẽ không khiến hắn ta lùi bước”.  

 

“Cũng chỉ có luôn luôn giữ vững tâm tĩnh như vậy mới có thể dũng cảm tiến bước”, Trần Trường An cười khẽ nói.  

 

“Nói thì nói thế, nhưng ngươi không lo Lục Vân sẽ gây bất lợi với Diệp Tri Thu sao?”  

 

Tuy rằng cả hai quan sát từ đằng xa nhưng Trần Trường An cảm thấy, mặc dù Lục Vân không phải hạng người lương thiện nhưng cũng chẳng phải kẻ đại gian đại ác.  

 

Chẳng qua là thanh niên nông nổi, huống hồ còn là thiếu tông chủ Thanh Vân Tông nên ắt sẽ có kiêu ngạo của mình.  


Hắn ta sẽ không âm thầm ra tay với Diệp Tri Thu, bởi lẽ hành động ấy đi ngược lại với tông huấn của Thanh Vân Tông và cũng sẽ bị tất cả thành viên trong Thanh Vân Tông khinh thường. 

Advertisement