Vô Thượng Kiếm Đế – Trần Trường An

Adv

Một câu nói này của Lục Thanh Vân khiến tất cả mọi người của Thanh Vân Tông đều đổ mồ hôi như mưa, đây chính là Thanh Vân lão tổ, một câu nói của hắn ta đã có thể làm cho cả Thanh Vân Tông chấn động rồi.  

             Ngẫm lại từng màn lúc trước, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương.  

             Thủ đoạn của Trần Trường An quá độc ác, kết cục của Tào gia còn rõ mồn một trước mắt, nếu Trần Trường An ghi hận chuyện vừa rồi trong lòng, hậu quả sẽ khó mà lường được.  

             "Cũng không có chuyện lớn gì cả".  

             "Tất cả những chuyện này đều là do chuyện của đồ đệ ta dẫn tới".  

             Đồ đệ?  

             Đối với hai chữ này, Lục Thanh Vân vô cùng mẫn cảm, năm đó đâu phải hắn ta không muốn bái Trần Trường An làm sư phụ đâu?  

             Nhưng hắn ta không dám, hắn ta khiếp đảm, hắn ta không có dũng khí đó, cho nên mới nói ra muốn làm người hầu, hi vọng Trần Trường An có thể nhận lấy mình.  

             Nhưng hắn ta lại không ngờ, ngay cả cơ hội như vậy mà Trần Trường An cũng không cho mình, nhưng cũng may còn có cơ hội.  

             Bây giờ, vậy mà Trần Trường An lại thu đệ tử rồi?  

             Lục Thanh Vân nhìn sang Diệp Tri Thu ở một bên, không khỏi chấn động trong lòng.  

             Đúng là một thiếu niên yêu nghiệt!  

             Chưa đến hai mươi tuổi đã có tu vi Thần Thông Cảnh tầng năm, hơn nữa có vẻ thể chất cũng vô cùng bất phàm.  

Adv

             "Xin hỏi vị huynh đệ này tên là gì?"  

             Một câu của Lục Thanh Vân khiến đám người Thanh Vân Tông hóa đá tập thể.  

             Nhất là đám người Lục Mạnh Nhiên, lúc trước bọn họ còn có ý muốn mời chào Diệp Tri Thu, bây giờ thì hay rồi, lão tổ nhà mình lại xưng huynh gọi đệ với người ta?  

             Mẹ nó bối phận này đã trực tiếp áp đảo trên tất cả mọi người bọn họ luôn?  

             "Ờm..."  

             "Ngươi là đồ đệ của ta, theo bối phận, đúng là nên như thế".  

             Làm sao Diệp Tri Thu có thể chưa nghe nói qua về tên tuổi của Thanh Vân lão tổ được, xưng huynh gọi đệ cùng nhân vật như vậy, đây là chuyện mà trước kia Diệp Tri Thu không dám nghĩ đến.  

             Cũng may Trần Trường An ở một bên nói một câu như vậy, nếu không Diệp Tri Thu cũng không biết có nên trả lời câu hỏi đó hay không.  

             "Tại hạ là Diệp Tri Thu, bái kiến Thanh Vân lão tổ".  

             "Ha ha ha, hóa ra là Diệp huynh, đừng gọi Thanh Vân lão tổ gì cả, nếu không chê, cứ gọi ta một tiếng Lục huynh là được rồi".  

Adv

             "Tiểu huynh đệ có thể được Trần tiền bối nhận làm đệ tử, quả nhiên là vận khí tốt".  

             "Đáng tiếc năm đó ta không có cơ hội như vậy, haiz, ta thật sự rất hâm mộ ngươi".  

             Sự nhiệt tình cùng vẻ tiếc nuối trong ánh mắt của của Lục Thanh Vân đã tạo ra kích thích rất lớn cho đám người, hóa ra năm đó Thanh Vân lão tổ cũng muốn bái Trần Trường An làm sư phụ sao?  

             Nhân vật như vậy, thế mà cũng bị từ chối? Tiêu chuẩn nhận đồ đệ của Trần Trường An cũng quá hà khắc đi?  

             "Lục huynh cũng muốn bái sư phụ sao?", Diệp Tri Thu tò mò hỏi.  

             "Bái sư? Ta chỉ muốn đi theo tiền bối làm người hầu thôi".  

             Đậu má!  

             Có ý gì?  

             Lời này là có ý gì?  

             Đám người hoàn toàn nghi ngờ vào hai tai mình, tất cả mọi người đều cố gắng gõ mạnh vào đầu mình, bọn họ đang nghi ngờ không biết có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.  

             Người hầu?  

             Lục Thanh Vân muốn làm người hầu cho Trần Trường An? Mẹ nó hơn nữa còn bị từ chối sao?  

             Nếu như là người ngoài nói ra lời này, bọn họ sẽ cảm thấy người nói lời này là kẻ điên, là kẻ ngu.  

             Nhưng hết lần này tới lần khác những lời này là do Lục Thanh Vân nói ra, ai có thể phản bác? Ai dám phản bác?  

             Lúc này Diệp Tri Thu cũng có chút ngơ ngẩn, người hầu? Lại là người hầu?  

             "Thôi, đều là chuyện quá khứ, không nói cũng được".  

             "Diệp huynh, vừa rồi tiền bối nói là bởi vì chuyện của ngươi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"  

             "Nói ra, ta sẽ làm chủ cho ngươi".  

             Diệp Tri Thu khẽ gật đầu, sau đó liền nói hết chuyện xảy ra lúc trước.  

             Lục Thanh Vân nghe được cũng nhíu mày, vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng hình như cũng không có ân oán trực tiếp gì với Thanh Vân Tông.  

             Nhiều nhất cũng chỉ là Lục Vân và Tào Cẩm Tú có chút quan hệ, nhưng cũng chưa thành thân, không tính là liên quan lắm.  

             Huống hồ, Tào Cẩm Tú này là người như thế, làm sao có thể để ả ta gả vào Thanh Vân Tông? Đây rõ ràng chính là một kẻ gian trá giảo hoạt.  

             "Các ngươi có cái gì muốn nói không?", Lục Thanh Vân quay đầu nhìn về phía đám người tông môn, trầm giọng hỏi.  

             "Lão tổ, lời của Diệp Tri Thu đúng là không sai, nhưng bọn họ cũng không chứng minh được việc ám sát là thật, càng không chứng minh được việc ám sát này có liên quan đến Tào Cẩm Tú".  

             "Nực cười, các ngươi cho rằng tiền bối là ai? Hắn sẽ nói dối ư?"  

             "Một Tào gia nho nhỏ thôi, cũng xứng để hắn nói dối?"  

             "Nếu tiền bối muốn, Thanh Vân Tông cũng sẽ bị san thành bình địa, cần giải thích với các ngươi làm gì?"  

             "Các ngươi cũng xứng được tiền bối giải thích sao?"  

             Lời của Lục Thanh Vân khiến đám người không có cách nào phản bác, nếu như bọn họ sớm biết Trần Trường An là loại cường giả cấp bậc này, sao có thể nghi ngờ được chứ?  

             Một cường giả cấp bậc Đại Đế đi vu oan cho một tiểu cô nương? Điều này sao có thể?  

             Tào Cẩm Tú có tài đức gì mà có thể để một cường giả Đại Đế Cảnh phải nói dối?  

             "Như thế xem ra, Tào Cẩm Tú này đúng là quá độc ác, lại giỏi về ngụy trang".  

             "Haiz, suýt nữa thì ta đã bị ả ta lừa, nhìn ả ta bình thường hay tốt bụng giúp đỡ người khác, hiền lành ôn hòa, đúng là cho rằng ả ta là một cô gái tốt bụng".  

             "Bởi vì ả ta mà suýt nữa phá hủy cả cơ nghiệp của Thanh Vân Tông, quả nhiên là đáng chết".  

             "Được rồi, người cũng đã chết rồi, nói những này thì làm được cái gì".  

             Mặc dù nói Tào Cẩm Tú trừng phạt đúng tội, nhưng đám người Lục Mạnh Nhiên vẫn cảm thấy thủ đoạn của Trần Trường An quá tàn nhẫn.  

             Những người khác của Tào gia lại không sai, vậy mà còn bị diệt môn, điều này đã đi ngược với quan niệm của Thanh Vân Tông từ trước tới nay.  

             Chẳng lẽ bởi vì hắn là cường giả Đại Đế, Thanh Vân Tông lại phải lựa chọn bỏ mặc không quan tâm sao?  

             "Lão tổ, ta biết ngài và vị tiền bối này có quan hệ không đơn giản".  

             "Nhưng ta vẫn muốn nói một câu, Thanh Vân Tông chúng ta từ trước đến nay tuân theo quan niệm thưởng thiện phạt ác, đệ tử trong tông môn cũng vô cùng căm ghét cái ác".  

             "Tất cả những gì chúng ta được dạy đều là nói cho bọn họ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cũng nói cho bọn họ biết không thể nịnh nọt, không thể tuỳ tiện cúi đầu".  

             "Nhưng bây giờ vị tiền bối này dùng thủ đoạn tàn nhẫn tiêu diệt toàn bộ Tào gia, nếu như chúng ta bởi vì quan hệ của hắn và ngài mà lựa chọn thờ ơ, vậy Thanh Vân Tông chúng ta phải tự xử như thế nào đây?"  

             "Phải chăng từ nay về sau, chỉ cần đối mặt với cường giả, chúng ta phải lựa chọn mắt điếc tai ngơ, thờ ơ với tất cả mọi chuyện sao?"  

             "Lão tổ, ta cần một đáp án!", Lục Mạnh Nhiên không để ý đến ánh mắt khuyên ngăn của người bên ngoài, dứt khoát nói lời trong lòng ra.  

             Nghe được lời này của Lục Mạnh Nhiên, Lục Thanh Vân cũng nở nụ cười.  

             "Lục Mạnh Nhiên, nếu như ta không nhớ lầm, ngươi hẳn là huyết mạch Lục gia của ta đi?"  

             Cũng không phải toàn bộ tông chủ Thanh Vân Tông đều là con cháu của Lục Thanh Vân, dù sao vị trí tông chủ Thanh Vân Tông từ trước đến nay đều để cho người có năng lực làm.  

             Nhưng Lục Mạnh Nhiên quả thật là con cháu của Lục Thanh Vân.  

             "Bẩm lão tổ, ta chính là con cháu đời thứ ba mươi lăm của Lục gia".  

             Lục Thanh Vân khẽ gật đầu, sau đó tán thưởng nói: "Rất tốt, ngươi có thể chịu áp lực nói ra lời nói này, đã chứng minh mọi người chọn ngươi trở thành tông chủ Thanh Vân Tông là một quyết định chính xác".  

             "Vừa rồi tất cả những gì mà ngươi nói đều không có bất cứ vấn đề nào cả".  

             "Duy chỉ có một vấn đề mà ngươi không biết".  

             Hả?  

             Vấn đề gì mà mình không biết?  

             "Xin lão tổ chỉ rõ", Lục Mạnh Nhiên cung kính nói.  

             "Ngươi có biết vì sao Thanh Vân Tông này lại tồn tại không? Vì sao ta lại muốn sáng tạo ra Thanh Vân Tông không?", Lục Thanh Vân cười hỏi.  

             Chuyện này...  

             Vì sao lại muốn sáng tạo ra Thanh Vân Tông?  

             "Chẳng lẽ lão tổ sáng lập ra Thanh Vân Tông, không phải là vì để tạo ra một cơ nghiệp, thu nạp nhân tài, mở rộng thực lực, làm việc thiện trong thiên hạ sao?"  

             "Sau khi Thanh Vân Tông chúng ta được thành lập, không phải đều là làm như thế sao?", Lục Mạnh Nhiên cau mày hỏi.  

             "Ngươi nói không sai, đúng là làm như vậy, nhưng ngươi vẫn không hiểu vì sao ta lại muốn sáng lập ra Thanh Vân Tông".  

             "Bởi vì, đây là điều mà tiền bối phân phó".  

             "Nói cách khác, là tiền bối bảo ta khai sáng Thanh Vân Tông, Thanh Vân Tông chính là bởi vì tiền bối mà tồn tại".  

             "Nói theo một ý nghĩa nào đó, tiền bối mới là tổ sư gia chân chính của Thanh Vân Tông chúng ta!"  

             Cái gì?  

             Tổ sư gia chân chính của Thanh Vân Tông lại là Trần Trường An?  

             Lục Thanh Vân lại nghe theo Trần Trường An phân phó mới sáng lập ra một tông môn như thế?  

             Nói cách khác, Trần Trường An tiêu diệt Tào gia, thật ra... đồng nghĩa với việc Thanh Vân Tông tiêu diệt Tào gia?  

             Bởi vì Trần Trường An mới là chủ nhân chân chính của Thanh Vân Tông!

Advertisement