Vô Thượng Kiếm Đế – Trần Trường An

Adv

 

"Làm càn!"  

 

"Quả thực là làm càn!"  

 

"Trần Trường An, ngươi cũng không quản Đại Hoàng nhà ngươi đi?"  

 

"Nó… sao nó lại dám lừa gạt Phượng Dao vậy?"  

 

Sau khi rời khỏi hoàng triều Phụng Thiên, đoàn người Trần Trường An bay thẳng về hướng của Cổ gia.  

 

Adv

Đi ngang qua Lâm Lang Châu, đoàn người Trần Trường An định nghỉ ngơi một chút, chủ yếu là vì Đại Hoàng nói không muốn bay nữa.  

 

Nhưng không ngờ vừa mới tìm được một quán trọ để ở lại thì không lâu sau, Đại Hoàng và Cổ Phượng Dao đã biến mất.  

 

"Tam trưởng lão, không thể nói năng lung tung được".  

 

"Là Cổ Phượng Dao tự mình đi theo Đại Hoàng, sao có thể nói là do Đại Hoàng bắt cóc".  

 

Adv

"Vậy sao ngươi không ngăn cản?"  

 

"Không phải là ngươi cũng không biết bọn họ muốn đi đến chỗ nào".  

 

"Cổ Phượng Dao là người của Cổ gia ngươi, ngươi cũng không ngăn được thì ta có tư cách gì ngăn cản nàng ta?"  

 

"Hơn nữa, ta có thể cản được đức hạnh của Đại Hoàng sao?"  

 

"Thôi nào, yên tâm đi, không sao đâu, có Đại Hoàng ở đây mà".  

 

Không sao đâu?  

 

Phải chăng sợ vì sự có mặt của Đại Hoàng?  

 

"Một nha đầu ngoan và trong sáng như vậy, Trần Trường An, ngươi… ngươi nỡ lòng nào chứ?", Tam trưởng lão tức giận nói.  

 

"Tam trưởng lão, nếu ngươi đã nói như vậy, ta nhất định phải nói chuyện một chút với ngươi".  

 

"Ta đã làm gì?"  

 

"Ta lừa gạt hay xúi giục nàng ta làm chuyện xấu xa à?"  

 

"Ta thậm chí còn chưa nói được mấy câu với nàng ta, sao ngươi lại đẩy mọi chuyện lên đầu ta?"  

 

"Nếu ngươi có thời gian nói chuyện với ta thì không bằng đến thanh lâu bắt nàng ta trở về đi".  

 

Hả?  

 

Nghe được lời nói của Trần Trường An, Tam trưởng lão cũng sửng sốt. Đúng vậy, chẳng phải tự mình mang người trở về sẽ tốt hơn sao?  

 

"Ngươi nói đúng, ta sẽ đi ngay bây giờ".  

 

"Vậy ngươi nhanh lên một chút đi. Nếu chậm trễ thì sau này nàng ta sẽ không còn là cô nương đơn thuần nữa đâu".  

 

Không còn đơn thuần nữa?  

 

Vèo!  

 

Trần Trường An vừa nói những lời này, sắc mặt của Tam trưởng lão cũng thay đổi rất lớn, vèo một tiếng, vù vù bay rất nhanh.  

 

Phượng Tiên Lâu.  

 

Lần này, Cổ Phượng Dao cũng xem như mở rộng tầm mắt, cuối cùng cũng hiểu được thanh lâu là nơi nào.  

 

Cổ Phượng Dao mặc nam trang, nhưng dù sao nàng ta cũng rất xinh đẹp, đẹp gấp ngàn lần so với các cô gái trong thanh lâu này.  

 

Vừa tiến vào thanh lâu đã thu hút sự chú ý của không ít người, ngay cả nam nhân cũng không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.   

 

"Thật là một thanh niên tuấn tú. Với vẻ ngoài tuấn tú như vậy, chỉ sợ hoa khôi của Phượng Tiên Lâu cũng không bằng người này".  

 

"Chậc chậc chậc, vậy mà lại là nam nhân, đáng tiếc, quả thực đáng tiếc".  

 

"Không đáng tiếc, không đáng tiếc, nam nhân thì đã sao? Cũng không biết là thiếu niên tuấn tú nhà ai nữa".  

 

"Này, không ngờ được vị huynh đài này lại thành thạo việc này?"  

 

"Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thôi, không đáng nhắc tới".  


"Nhưng kỳ lạ quá, sao lại dẫn theo một con chó chứ?" 

Advertisement