Vô Thượng Kiếm Đế – Trần Trường An

Adv

 

 “Đúng vậy, cho dù Phượng Dao thật sự muốn gả cho hắn thì chúng ta cũng phải đi thử tài tiểu tử này xem rốt cuộc hắn có xứng với Phượng Dao của chúng ta hay không”.  

 

Ở Cổ gia, Cổ Phượng Dao được muôn người yêu chiều, không chỉ vì nàng ta là thiên tài thế hệ mới.  

 

Mà quan trọng nhất là mặc dù Cổ gia có đông con cháu nhưng ở thế hệ của Cổ Phượng Dao thì chỉ có mình nàng ta là nữ.  

 

Hơn trăm vị ca ca há chẳng lại không nâng niu nàng ta trong lòng bàn tay.  

 

Adv

Hiện giờ biết Cổ Phượng Dao có hôn ước với một nam tử không rõ lai lịch, sao bọn họ có thể dễ dàng đồng ý như vậy được.  

 

Hơn trăm người kéo nhau tới biệt viện Trần Trường An đang ở, khí thế kinh người, cương quyết đòi cho Trần Trường An một bài học.  

 

Hai ngày nay, Trần Trường An cực kỳ nhàn nhã, ngày ngày chẳng có việc gì làm, chỉ nằm dài trên ghế bập bênh, lại có Cố Tiên Nhi luôn theo sát hầu hạ.  

 

Lúc rảnh rỗi, hắn lại tranh luận với Đại Hoàng mấy câu, tháng ngày hết sức thoải mái.  

Adv

 

Trái lại, lúc chưa trở về Cổ gia thì ngày nào cô nàng Cổ Phượng Dao cũng dính lấy Trần Trường An và Cố Tiên Nhi nhưng giờ nàng ta lại trốn biệt tăm, không dám ra gặp.  

 

“Trần Trường An, ngươi đang làm gì vậy?”  

 

Đám thanh niên của Cổ gia vừa bước vào biệt viện thì trông thấy Cố Tiên Nhi đang đút nho cho Trần Trường An.  

 

Cảnh tượng ấy kích thích thần kinh của bọn họ.  

 

Người này đã có hôn ước với muội muội của mình rồi, vậy mà lại dám trắng trợn mập mờ với nữ tử khác ngay tại Cổ gia?  

 

Đúng là chẳng xem Cổ gia ra gì.  

 

Đương nhiên Trần Trường An biết những người vừa tới là ai nhưng hắn rất không thích thái độ của bọn họ.  

 

“Ngươi mù nên không thấy ta đang ăn hay sao mà còn phải hỏi ta đang làm gì?”, Trần Trường An đáp lại một câu mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.  

 

Thậm chí, hắn còn há miệng ăn thêm một trái nho Cố Tiên Nhi đút cho.  

 

“Ngươi... Ngươi thật to gan”.  

 

“Ngươi có biết thân phận của mình hiện tại là gì không?”  

 

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết tự trọng, nếu không bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.  

 

“Đúng vậy, ngươi là vị hôn phu của Phượng Dao thì phải biết điều giữ khoảng cách với những nữ tử khác, ngươi nghĩ là Cổ gia ta dễ bắt nạt lắm sao?”  

 

“Hạng người như ngươi làm sao xứng với đại tiểu thư Cổ gia của bọn ta”.  

 

Nghe đám đông chỉ trích mình như vậy, Trần Trường An chẳng buồn để tâm, bình thản đáp lại một câu: “Chuyện hôn nhân này là do lão tổ của Cổ gia các người sắp xếp, chi bằng các người tới nói chuyện với ông ta đi”.  

 

“Nếu có thể hủy bỏ hôn ước thì ta xin cảm ơn”.  

 

“Thế nào?”  

 

Nghe vậy, mọi người nghẹn lời, tới nói chuyện với lão tổ ư? Nói đùa gì vậy, đừng nói là hai hôm nay tâm trạng của lão tổ không được tốt, cho dù tâm trạng của lão tổ đang tốt thì bọn họ cũng không có gan làm vậy.  

 

Không biết có thể gặp mặt lão tổ hay không nhưng chắc chắn các trưởng bối sẽ cho bọn họ một trận nhừ đòn.  

 

Làm phản rồi hay sao mà dám tới quấy rầy lão tổ?  

 

“Ngươi... Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này là do lão tổ quyết định thì có thể yên tâm, kê cao gối mà ngủ, muốn làm gì thì làm”.  

 

“Đúng vậy, nếu lão tổ biết ngươi là loại người này, chắc chắn lão tổ sẽ không đồng ý”.  

 

“Trần Trường An, ngươi muốn cưới Phượng Dao thì phải vượt qua ải của bọn ta trước đã”.  

 

Qua ải của các ngươi?  


Các ngươi là ai? 

Advertisement