Vô Thượng Kiếm Đế – Trần Trường An

Adv

 “Vậy thì ta sẽ nói thẳng ra vậy”.  

 

 

“Hiện tại, Nhân Bảng xuất hiện, cũng giống như tình huống khi ba bảng Thiên Địa Nhân lần trước xuất hiện vậy”.  

 

“Chắc là Cổ gia các ngươi vẫn còn nhớ năm đó đã xảy ra chuyện gì chứ?”  

 

“Hiện giờ, trên Nhân Bảng xuất hiện ba người không rõ lai lịch chiếm cứ top ba của bảng”.  

Adv

 

“Bọn họ đều là người có khí vận lớn, muốn giết họ không phải là chuyện dễ”.  

 

“Cho nên, chúng ta chỉ có hai sự lựa chọn, một là giữ gìn mối quan hệ với bọn họ, hoặc là lôi kéo bọn họ gia nhập với chúng ta”.  

 

“Hai là bằng mọi giá tiêu diệt bọn họ từ trong trứng nước nhưng nếu thất bại thì sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ”.  

Adv

 

“Tương lai, tới khi bọn họ trưởng thành, bọn họ sẽ ra tay với chúng ta”.  

 

“Cho nên, ta cho rằng chúng ta cần phải bắt tay với nhau”.  

 

“Lẽ nào Cổ gia các ngươi không có dự định này sao?”, Dạ Lưu Vân cau mày hỏi.  

 

Lúc này, gia chủ Cổ gia mới biết, hóa ra Dạ gia có ý đồ như vậy. Thú thực, Cổ gia vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.  

 

Dù sao thì từ xưa tới nay, Cổ gia cũng chưa từng nghĩ tới chuyện động vào mấy người đó.  

 

Còn về phần lần trước ba bảng Thiên Địa Nhân xuất hiện đã xảy ra chuyện gì thì đương nhiên Cổ gia biết rõ.  

 

Toàn bộ các thế lực cấp cao đều bị xuống dốc và thay thế. Tam đại gia tộc đương thời là Cổ gia, Dạ gia và Niếp gia đều chỉ mới từ từ quật khởi sau này.  

 

Bởi vì những thế lực do các thiên tài quật khởi từ ba bảng Thiên Địa Nhân gây dựng nên cuối cùng đều chung một kết cục.  

 

Quật khởi rất nhanh, lụi bại cũng rất nhanh, bởi vì thực lực của những thiên tài này quá mạnh, tiến bộ quá nhanh.  

 

Không đợi thế lực mà bọn họ xây dựng kịp ổn định thì bọn họ đã phi thăng thượng giới rồi.  

 

Rắn mất đầu, đương nhiên là chia năm xẻ bảy!  

 

Nhưng các thế lực bị xé nhỏ ra cũng đều hết sức lớn mạnh, hiện tại vẫn chiếm nửa giang sơn ở Thái Huyền Giới.  

 

“Dạ tiền bối lo rằng cuối cùng Dạ gia sẽ bị thế chỗ ư?”  

 

“Theo những gì ta quan sát được thì nếu muốn bình an vượt qua giai đoạn loạn lạc này thì biện pháp tốt nhất chính là an phận thủ thường”.  

 

“Nếu vậy, cho dù có không còn là tam đại gia tộc nữa thì đã sao? Đứng hạng bốn, hạng năm cũng được mà, ngài nói có phải không?”, gia chủ Cổ gia vừa cười vừa nói.  

 

Về chuyện ba bảng Thiên Địa Nhân, đương nhiên Cổ gia cũng đã tiến hành bàn bạc một phen.  

 

Chuyện nhập cục là không thể tránh khỏi, nhưng phá cục thế nào mới là quan trọng.  

 

Ở thời buổi loạn lạc, không ai có thể chỉ lo bo bo giữ thân, gắng sức giữ an ổn.  

 

Không tranh không đoạt, không trêu chọc, không gây thù hằn, áp dụng đường lối trung dung.  

 

Nhưng lời này của gia chủ Cổ gia nghe vào tai Dạ Lưu Vân lại chẳng khác nào rắm chó, quả là hành vi bạt nhược.  

 

Nếu như tam đại gia tộc mà làm như vậy, chuyện này bị đồn đi thì làm gì còn mặt mũi nào nữa?

Advertisement