Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Adv

Lâm Phong gật đầu, tìm một vị trí ngồi xuống.  

 

 

Thần thức của anh quét năm người ở đây một lượt, kinh ngạc phát hiện bọn họ đều là cao thủ Tiên Thiên Cảnh!  

 

Cao thủ Tiên Thiên Cảnh của giới võ đạo ở Giang Nam không có nhiều, cho dù Vân Trung Thiên làm chấp pháp của Kim Lăng cũng chỉ mới Tiên Thiên Cảnh tầng một, năm người ở đây, ai cũng mạnh hơn Vân Trung Thiên!  

 

Cùng lúc đó, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Trình Bằng cũng đang quan sát Lâm Phong.  

 

Sau khi quan sát, ba người họ nhíu mày, hiển nhiên là hơi mất hứng.  

 

Adv

Nhưng chỉ có Doãn Tử Nguyệt, vẻ mặt bình thản, thậm chí còn chưa từng nhìn qua Lâm Phong một cái, dường như tất cả chuyện gì xảy ra ở đây đều không liên quan đến cô ấy.  

 

“Ngưu trưởng lão tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng, thời gian của tôi không nhiều lắm!”  

 

Lâm Phong lên tiếng nói thẳng.  

 

Ngưu Bôn còn chưa kịp nói gì, Trình Bằng đã cười lạnh nói:  

 

Adv

“Thời gian của cậu không nhiều lắm? Cậu có biết bọn tôi lãng phí mất một tiếng chờ cậu rồi không?”  

 

“Ông thật hài hước, tôi có bắt ông chờ không?”  

 

Lâm Phong thản nhiên hỏi lại.  

 

Trình Bằng bị nghẹn họng, không biết nên nói gì.  

 

Ông ta đưa mắt nhìn về phía Ngưu Bôn, lạnh lùng nói:  

 

“Ngưu trưởng lão, quả thật là không thèm nể mặt ông! Tôi còn cho rằn ông sẽ cho chúng tôi gặp một nhân vật lớn thế nào, kết quả lại là một thằng nhãi tầm thường?”  

 

“Thằng nhóc này là đệ tử của môn phái nào, ông kêu người ta đến là để bọn tôi dạy nó bay ư?”  

 

“Trình Bằng, đừng nóng vội.”  

 

Ngưu Bôn nhíu mày.  

 

Ông ta đột nhiên cảm thấy mình gọi một người như Trình Bằng tới là sai lầm!  

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba thích chèn ép.  

 

Cái này khó chịu, cái kia khó chịu, khiến ông ta cảm thấy phiền chết.  

 

Trình Bằng nghe vậy còn định nói tiếp nhưng bị Lưu Năng bên cạnh kéo lại.  

 

“Ngưu trưởng lão đã nói vậy rồi, nhất định đã có kế hoạch, ông không cần nói nữa.”  

 

Lưu Năng lắc đầu nói.  

 

Trình Bằng nghe vậy thì thở hắt ra một nơi, hai tay khoanh lại dựa lưng vào ghế, muốn xem xem Ngưu Bôn định tìm cái gì mà cậu Lâm này vì mục đích gì!  

 

Nếu như chỉ vì mang một hậu bối đi tích kinh nghiệm thì lão ta không đồng ý!  

 

“Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu đang thu thập một lượng lớn đạn linh bạo?”  

 

Ngưu Bôn nhìn về phía Lâm Phong, mỉm cười hỏi.  

 

“Đúng vậy.” Lâm Phong gật đầu, cái này không cần phủ nhận.  

 

“Theo tôi được đạn linh bạo chỉ có tác dụng với võ giả cấp thấp! Nhưng khi đã đạt tới Thiên Cảnh rồi thì tác dụng không còn đáng kể! Cậu Lâm, cậu thu thập nhiều đạn linh bạo vậy để làm gì?”  

 

Ngưu Bôn nói xong, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, hình như muốn nhìn ra chút gì đó trên vẻ mặt Lâm Phong.  

 

Doãn Tử Nguyệt nghe thấy vậy đột nhiên nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt đẹp hơi động đậy, không biết đang suy nghĩ gì.  

 

“Cái này không liên quan đến ông!” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

“Cũng đúng, cái hạng kiến hôi như cậu thì dùng đạn linh bạo có tác dụng là đúng rồi, ít nhất có thể tăng lên Địa Cảnh.” Trình Bằng đứng bên cạnh phì cười.  

 

“Đầu óc ông có vấn đề à? Từ lúc tôi tới đây ông cứ chèn ép tôi, nhìn thấy tôi là khó chịu à?”  

 

“Không sai, cậu đoán đúng đấy, tôi nhìn cậu là khó chịu! Thanh niên mà trước mặt tiền bối bọn tôi phải biết điều, như vậy mới có lợi! Đừng cứ vênh váo như thế.” Trình Bằng lạnh lùng nói.  

 

“Bốp!”  

 

Lâm Phong tát ra một cái.  

Advertisement