Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Adv

 

 Trình Bằng hoàn toàn không ngờ Lâm Phong lại đánh mình, bị tát một cái thật mạnh, cơ thể lảo đảo rơi từ trên ghế xuống, ngã ngồi xuống đất.  

 

“Cho ông một bài học nhỏ nhé, đừng cậy già lên mặt trước mặt tôi.” Lâm Phong lạnh lẽo nói.  

 

Thấy vậy, vẻ mặt mọi người ở đây đều thay đổi.  

 

Nhất là Phùng Hải, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.  

 

Ông ta không biết chuyện Phong Vân Bang, bây giờ thấy Lâm Phong tùy tiện đánh một cường giả như thế, trong lòng không khỏi lo lắng.  

 

Adv

Cậu Lâm rất mạnh, nhưng Trình Bằng cũng không yếu, đằng sau còn có hậu thuẫn sâu không lường được!  

 

“Chó chết, dám đánh lén tao, muốn chết!”  

 

Trình Bằng bật dậy khỏi mặt đất, gương mặt đầy sát ý, hung hăng đánh một quyền về phía Lâm Phong.  

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, đến khi Trình Bằng đã sát gần mình, anh mới giơ tay nhẹ nhàng bóp cổ Trình Bằng giơ lên.  

 

Adv

“Một con kiến hôi, cũng dám khiêu khích tao?” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

“Mày…”  

 

Trình Bằng vừa sợ vừa giận, thôi thúc chân khí trong cơ thể, kịch liệt giãy dụa nhưng hoàn toàn vô dụng!  

 

Đám người ở đây thấy vậy đều nghiêm túc lên.  

 

Thanh niên này mạnh như vậy, dễ dàng đánh bại một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  

 

Trong mắt Ngưu Bôn xẹt qua một tia sáng.  

 

Quả nhiên Phùng Hải không lừa mình, Lâm Phong này không đơn giản!  

 

May mà mình còn có một thằng ngốc Trình Bằng ở đây, nếu không còn chưa biết phải thử như thế nào!  

 

Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn lập tức mỉm cười, hòa giải nói:  

 

“Cậu Lâm, hiểu lầm thôi, cậu buông ra trước đã!”  

 

Rắc rắc!  

 

Lâm Phong cũng bẻ gãy cổ Trình Bằng rồi tiện tay ném xuống đất.

Nhìn cơ thể Trình Bằng mềm ra nằm sấp xuống đất, đám người ở đó đều ngây người ra.  

 

Dù sao Trình Bằng cũng không phải con chó con mèo gì, mà là một cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  

 

Nhân vật như vậy dù là ở đâu cũng chắc chắn là lực lượng hùng mạnh, kết quả mới nói mấy câu đã bị Lâm Phong này giết nhẹ nhàng như thế?  

 

“Ngưu trưởng lão, không phải tôi không để cho ông thể diện, mà cái loại khinh người này nếu không bị tiễn đi sớm, thì trước sau gì cũng có người tiễn đi thôi. Chết sớm đầu thai sớm, mọi người hiểu chứ nhỉ? Tôi muốn tốt cho ông ta thôi.” Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

Ngưu Bôn nhìn thoáng qua Lâm Phong, không nói gì.  

 

Nhưng Lưu Năng bên cạnh lại nheo mắt lại.  

 

Lão ta và Trình Bằng là bạn! Hiện giờ Trình Bằng bị giết, về tình về lý lão ta cũng nên nói vài lời, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi.  

 

“Cậu Lâm, có phải hơi quá đáng rồi không? Trình Bằng chỉ miệng nhanh hơn não mà thôi, cậu cũng giết ông ta luôn?” Lưu Năng nặng nề nói.  

 

“Thì sao?” Lâm Phong bình thản nhìn qua Lưu Năng.  

 

Lưu Năng thấy ánh mắt của Lâm Phong, trái tim chợt đập mạnh.  

 

Lão ta cảm giác được nếu mình còn dám lắm lời, Lâm Phong chắc chắn sẽ giết mình luôn!  

 

“Sau… tôi muốn nói là, thực ra cậu Lâm làm vậy cũng có lý, Trình Bằng mồm miệng không sạch, chết không hết tội! Tôi ghét nhất người không biết giữ mồm như thế!” Lưu Năng nói.  

 

Lâm Phong nghe vậy thì ngẩn người, rồi mỉm cười hỏi:  

 

“Ông tên gì?”  

 

“Tôi là Lưu Năng.”  

 

“Hay lắm, tôi thích nói chuyện với người thông minh như ông, đỡ mệt.”  

 

“Cậu Lâm nói đùa.” Lưu Năng lau mồ hôi lạnh trên trán.  

 

Vừa nãy lão ta thật sự có cảm giác như vừa đi một vòng qua quỷ môn quan!  


Lâm Phong không ra bài theo lẽ thường! 

Advertisement