Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Adv

Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng lại.  

             Gương mặt Vương Xung dại ra.  

             Vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng tràn đầy kinh ngạc.  

             Ngay cả Giang Tịch Ninh cũng thôi giãy dụa mà khó tin nhìn Lâm Phong.  

             Thật lâu sau, Dương Thiên Bảo mới cười lớn thành tiếng, khinh miệt lắc đầu nói:  

             "Chàng trai, cậu đang đùa tôi đấy à?"  

             "Cho ông mười giây để lựa chọn, mạng cô chủ của các người nằm trong tay ông."  

             Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.  

             Sau đó anh bắt đầu đếm ngược thời gian.  

             "Mười!"  

             "Chín!"  

             ...  

             Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, sắc mặt Dương Thiên Bảo chợt lạnh xuống.  

             Thật đúng là một thằng nhãi không biết trời cao đất rộng!  

             Xem ra phải dạy dỗ một chút mới được!  

             Ông ta chuẩn bị ra tay!   

Adv

             Nhưng đúng lúc này...  

             "Cạch!"  

             "Cạch!"  

             Trong bóng tối vô tận trước cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.  

             Ngay sau đó, một con chồn già với bộ râu bạc phơ từ từ đi tới trước mặt mọi người.  

             Con chồn dài tới một mét, trong đôi mắt đen đầy rẫy vẻ xảo quyệt của con người.  

             Đôi mắt tà ác của nó nhìn chằm chằm vào mọi người rồi híp mắt cười hỏi:  

             "Các người nhìn ta xem giống người, hay là giống tiên?"  

             Một màn bất ngờ này khiến tất cả mọi người ở đây ngoài Lâm Phong đều sợ đến ngây người.  

             Vậy mà lại có một con chồn già nói tiếng người đột nhiên bước ra từ trong bóng tối hỏi mình là ai.  

Adv

             Không thể không nói, cảnh tượng này thực sự hơi quỷ dị!  

             "Sao... Làm sao có thể?"  

             Toàn thân Vương Xung đều sợ run lên.  

             Rõ ràng trước đây đã đánh chết một con, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một con nữa?  

             "Chú Dương, chuyện này là sao?"  

             Giang Tịch Ninh đang trốn sau lưng Dương Thiên Bảo, trong đôi mắt tinh nghịch toát lên ba phần sợ hãi bảy phần hiếu kỳ.  

             Nếu chỉ có một mình cô ta thì chắc chắn là đã sợ đến phát khóc!  

             Nhưng dù sao ở đây có nhiều người như vậy, ngay cả chú Dương cũng ở đây nên đương nhiên trong lòng cô ta sẽ không quá sợ hãi, mà ngược lại là cảm thấy hơi tò mò.  

             "Một con súc sinh mà thôi, đừng lo."  

             Dương Thiên Bảo vô cùng bình tĩnh, ông ta tưởng là cô chủ sợ nên nhẹ giọng an ủi Giang Tịch Ninh một câu.  

             "Ồ."  

             Giang Tịch Ninh gật đầu.  

             Đôi mắt to tròn cũng đang lén lút liếc nhìn chồn già, tràn đầy tò mò.  

             Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của Giang Tịch Ninh nên chồn già đứa mắt nhìn về phía cô ta, đôi mắt màu xanh lục lóe lên màu sắc quỷ dị trong đêm đen, cười kỳ lạ nói:  

             "Cô nhóc, cô cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"  

             "Không biết."  

             Giang Tịch Ninh nghe vậy thì sợ hãi lùi về sau một bước.  

             Lúc này Dương Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng, đấm thẳng một quyền về phía chồn già.  

             "Hừ! Giả thần giả quỷ!"  

             "Khà khà..."  

             Khóe miệng chồn già cười lên như người, nó hơi nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công của Dương Thiên Bảo!  

             "Trước đây từng nghe nói có một số loài động vật sống lâu có thể phát triển được trí tuệ, không ngờ hôm nay tao lại gặp phải! Đáng tiếc súc sinh suy cho cùng cũng chỉ là súc sinh! Dám chọc đến tao thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống!"  

             Dương Thiển Bảo liên tục châm biếm.  

             Ông ta duỗi người, dưới chân nổi lên gió lớn, nắm đấm vù vù vang dội!  

             Trong từng chiêu thức đều tràn đầy sức mạnh.  

             "Rầm!"  

             Dương Thiên Bảo lại đấm ra một quyền, mặc dù chồn già nhanh chóng tránh thoát nhưng tảng đá dưới chân vẫn bị một quyền này đấm vỡ thành vô số mảnh.  

             Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đám người Vương Xung và Trương Bân chợt biến sắc!  

             Mạnh quá!  

             Một quyền đơn giản đã có thể dễ dàng đấm vỡ một hòn đá bê tông!  

             Nếu đổi lại là cơ thể người thì e là lục phủ ngũ tảng cũng đều nát hết!  

             "Đại ca, chắc chắn Dương Thiên Bảo này là một võ giả!"  

             Trương Bân nhỏ giọng nói với Vương Xung.  

             Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, gật đầu.  

             Người có thể được cô cả của nhà họ Giang gọi là chú thì có thể là hạng người bình thường sao?  

             Nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ được vậy mà lại là một võ giả!  

             Vương Xung không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Phong ở cách đó không xa.  

             Theo như ông ta đoán thì rất có thể Lâm Phong cũng là một vị võ giả!  

             Không biết giữa hai người, ai mạnh hơn nhỉ?  

             "Nhìn vẻ mặt cậu Lâm bình tĩnh như thế, vậy hẳn là sẽ không kém Dương Thiên Bảo! Nhưng chắc là cũng sẽ không mạnh hơn nhiều lắm!"  

             Vương Xung suy đoán trong lòng.  

             Cùng lúc đó trận chiến giữa Dương Thiên Bảo và chồn già đã bước vào hồi gay cấn!  

             "Rầm!"  

             "Ầm!"  

             Dương Thiên Bảo khí thế kinh người, ông ta vung hai nắm đấp, thẳng thắn thoải mái, tạo ra một cảm giác cực kỳ ngạo nghễ.  

             Mặt khác, chồn già lại điệu thấp hơn rất nhiều, nó chỉ hơi nghiêng người để tránh đòn công kích của Dương Thiên Bảo, trong miệng cũng chỉ thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười khà khà.  

             "Cậu Lâm, cậu cho rằng ai sẽ thắng?"  

             Vương Xung đi đến bên cạnh Lâm Phong khẽ hỏi.  

             "Từ đầu đến cuối con chồn già kia đều chỉ đang vờn chơi mà thôi. Ông cảm thấy ai sẽ thắng?"  

             Lâm Phong nhẹ nhàng đáp lại.  

             Giang Tịch Ninh đứng bên cạnh nghe vậy thì phản bác.  

             "Không thể nào! Chú Dương rất lợi hại, chú ấy chính là võ giả Hoàng kỳ đấy, có thể dùng Thất Tinh Quyền tung hoàng khắp thành phố Kim Lăng!"  

             "Một con súc sinh sao có thể là đối thủ của chú Dương chứ? Anh xem, con súc sinh này còn không có sức mà đánh trả! Đoán chừng một lúc nữa là sẽ bị chú Dương đánh chết thôi!"  

             "Võ giả Hoàng kỳ?"  

             Lâm Phong nhíu mày.  

             Người kia dạy anh thuật tu tiên, cho nên anh không rõ lắm về cảnh giới võ đạo này.  

             "Đúng thế! Cảnh giới võ đạo chia làm bốn kỳ Thiên Địa Huyền Hoàng, mà chỉ có tu luyện ra nội kình thì mới có thể xem như là bước vào cảnh giới của võ đạo! Bây giờ chú Dương đang là võ giả Hoàng kỳ trung kỳ rồi! Chú ấy luyện kỹ năng Thất Tinh Quyền, quyền pháp này nổi tiếng về độ mạnh và cứng rắn, có thể dễ dàng phá núi cắt đá."  

             Vẻ mặt Giang Tịch Ninh ngạo nghễ.  

             "Thiên Đại Huyền Hoàng... Hoàng kỳ là cấp cao nhất sao?"  

             Lâm Phong tò mò hỏi.  

             Giang Tịch Ninh nghe vậy vẻ mặt hơi xấu hổ, nói.  

             "Hoàng kỳ là cấp nhập môn, sau đó là Huyền kỳ, Địa kỳ, Thiên kỳ..."  

             "Cũng không có gì đặc biệt ha!"  

             Lâm Phong thấy buồn cười.  

             "Anh thì biết cái gì! Anh vốn không biết bốn chữ “Võ giả Hoàng kỳ” này nặng đến mức nào! Tôi nói cho anh một ví dụ khác, anh biết giải thi đấu võ thuật lớn ở tỉnh Giang Nam chứ? Nếu chú Dương đến đó tham gia thì chắc chắn sẽ càn quét tất cả, chiếm lấy danh hiệu vô địch."  

             Giang Tịch Ninh kiêu ngạo nói.  

             Lâm Phong không trả lời, nhưng vẻ mặt Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh lại cực kỳ khiếp sợ.  

             Giá trị của giải đấu võ thuật ở tỉnh Giang Nam cực kỳ cao, có thể càn quét toàn bộ giải đấu thì đúng là trâu bò!  

             Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói:  

             "Chú Dương của cô đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn còn kém xa loại yêu tinh thành tinh này nhiều!  

             Nhất là con chồn già này, râu ria trắng tinh, thân thể to lớn, e là có đạo hạnh cả trăm năm rồi! Chú Dương của cô không thể đánh lại được nó."  

             "Xem ra anh thật sự không hiểu!"  

             Giang Tịch Ninh lắc đầu, không tính tiếp tục nhiều lời với Lâm Phong.  

             Cô ta đưa mắt nhìn về phía trận chiến.  

             Lúc này chú Dương giống như thần tiên hạ phàm, đánh cho chồn già chật vật né tránh.  

             Tình hình như thế này thì sao có thể thua được?  

             Nhưng đúng lúc này,  

             Con chồn già kia bỗng nhiên dừng lại.  

             Ngay sau đó, trong đôi mắt to tròn lóe ra ánh sáng màu xanh lục.  

             Dưới ánh sáng màu xanh này, động tác tấn công của Dương Thiên Bảo không khỏi bị chậm lại.  

             Cả người như bị choáng, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Advertisement