Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Adv

 

 

Nếu là bình thường,  

 

Có người dám chế nhạo như thế trước mặt anh ta.  

 

Chắc chắn Giang Quân Lâm sẽ rất tức giận, sau đó sẽ đi tìm người xử đẹp đối phương, nhưng hiện giờ trong lòng anh ta lại cười vô cùng đắc chí.  

 

“Chủ nhân?”  

 

“Chậc chậc…lại còn chơi nhập vai cơ à! Anh Lâm,thằng em này chỉ có một từ thôi, Phục!”  

Adv

 

“Chỉ có điều tôi vẫn cảm thấy mấy chuyện này, vẫn nên chơi ở trong phòng thì hơn, chứ ở hành lang khách sạn mà làm mấy chuyện này, có phải hơi thiếu văn hóa không?”  

 

“Tất nhiên, tôi cũng chỉ kiến nghị thế thôi! Lâm huynh chơi nhiều kiểu thay đổi, trên giường, trong bếp, trên ghế sofa phòng khách, trên ban công hay trong lùm cây, anh muốn chơi chỗ nào thì chơi chỗ đó!”  

 

Giang Quân Lâm giơ ngón cái ra, tủm tỉm cười nói.  

 

Lâm Phong lười nói chuyện vô nghĩa với tên ngốc này.  

Adv

 

Anh đẩy Giang Quân Lâm ra, sau đó bước tới trước mặt Trần Y Nặc, hít sâu một hơi nói:  

 

“Nếu anh nói tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, em có tin không?”  

 

Trần Y Nặc không nói lời nào, chỉ yên lặng như vậy nhìn Lâm Phong, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.  

 

Thần sắc Lâm Phong phức tạp.   

 

Ngược lại anh lại hy vọng Trần Y Nặc mắng anh té tát, mắng anh là một thằng súc sinh, là một tên cặn bã…  

 

Như vậy sẽ cho thấy mọi chuyện còn có chỗ để cứu vãn!  

 

Thế nhưng Trần Y Nặc lại rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nhìn một người lạ!  

 

Điều đau buồn nhất chính là sự vô cảm, có lẽ chính là như vậy!  

 

“Bất luận em tin hay không, anh vẫn phải nói một câu, thật sự là hiểu lầm!”  

 

“Anh bị Vương Xung của tập đoàn xây dựng Thanh Long gọi tới, hắn nói muốn đưa anh một món đồ tốt, anh không hề biết món đồ tốt mà hắn nói lại là bốn người phụ nữ! Nếu mà biết, anh tuyệt đối không tới!”  

 

Lâm Phong nghiêm túc nói.  

 

Trần Y Nặc nghe vậy không khỏi cười khinh miệt, nhẹ nhàng nói:  

 

“Vậy rồi sao? Anh nói với tôi những điều này có ý nghĩa gì? Anh muốn như thế nào, thì có can hệ gì tới tôi chứ?”  

 

Lâm Phong suy nghĩ trong chốc lát.  

 

Rồi đẩy Trần Y Nặc vào tường.  

 

Sau đó,  

 

Một tay chống lên tường.  

 

Đôi mắt sâu thẳm u sầu nhìn Trần Y Nặc thật trìu mếm, dường như có ngàn lời muốn nói.  

 

Anh nghĩ thông suốt rồi,  

 

Những lúc thế này, cố gắng nói đạo lý với phụ nữ chẳng có ích gì!  

 

Những thời điểm đặc biệt thì phải dùng phương pháp đặc biệt,  

 

Một cú ấn vào tường thế này có lẽ sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện.  

 

“Có nhìn thấy mắt của anh không? Nó tràn đầy sự chân thành!”  

 

“Y Nặc, tin anh! Trước giờ anh chưa từng lừa dối em, mười năm nay anh chịu đủ sự giày vò, không lúc nào là không muốn quay trở lại gặp em!”  

 

“Mà thời khắc anh quay lại, biết em đã kết hôn sinh con, tim anh như bị dao đâm vào! Nêu bây giờ em đã ly hôn, anh không muốn mình phải hối hận nữa!”  

 

“Còn bài thơ chúng ta cùng đọc thời đại học không?”  

 

“Tagore từng nói, trầm lặng chính là một kiểu mỹ đức, nhưng im lặng trước người mình thích, lại chính là một loại nhu nhược!”  

 

“Anh yêu em….Y Nặc. Cho anh một cơ hội có được không? Chỉ cần em mở miệng, anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ!”  

 

“Con gái của em, anh nhất định sẽ coi như con mình!”  


Lâm Phong thâm tình âu yếm nhìn Trần Y Nặc, lời nói dịu dàng, tràn đầy sự cảm hóa. 

Advertisement