Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Adv

 

 "Mạch sống của các người đều bị tôi đặt một cấm chế nhỏ rồi, cho nên tốt nhất đừng có làm ra chuyện ngu ngốc gì, nếu không chỉ cần một suy nghĩ của tôi thôi là cũng có thể lấy mạng của các người đấy!"  

 

"Vâng! Tiền bối!"  

 

"Vâng, tiền bối!"  

 

Đám người Đàm Thiên Hồng cung kính nói.  

 

"Ngoài ra, bây giờ tôi cần một lượng lớn đạn linh bạo, các người đi tìm cho tôi! Ai tìm được nhiều nhất tôi sẽ thưởng lớn!"  

 

Adv

Lâm Phong nói.  

 

Đạn linh bạo?  

 

Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, vội vàng gật đầu đồng ý.  

 

Lâm Phong hài lòng gật đầu, sau đó dặn dò mấy câu đơn giản, để lại phương thức liên hệ xong thì rời khỏi biệt thự.  

Adv

 

Thật ra thu phục những người này của Tam Khẩu Đường chỉ là anh thuận tay làm mà thôi, cũng không để ý quá nhiều.  

 

...  

 

Đợi sau khi Lâm Phong rời khỏi.  

 

Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai mới bò từ dưới đất dậy.  

 

Sắc mặt đám người âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.  

 

Hơn nửa đêm chạy tới đây, sau đó lại biến thành chó săn của người khác một cách kỳ lạ, chuyện này ai có thể chịu nổi chứ?  

 

"Đại ca, câu nói vừa rồi của anh ta là thật à? Cứ tùy tiện ấn mấy cái như thế là có thể động tay động chân vào mạch sống của chúng ta?"  

 

Chu Vân Mai hỏi.  

 

"Người này thâm sâu khó lường, không chỉ là cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa còn biết thuật bàng môn tà đạo! Lời cậu ta nói chúng ta thà tin chứ không thể không tin!"  

 

Đàm Thiên Hồng trầm giọng nói.  

 

Đúng vào lúc này, một võ giả Huyền Cảnh hậu kỳ tức giận nói.  

 

"Đại đường chủ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải làm chó săn cho anh ta sao? Chuyện này quá nhục nhã! Ban đầu cho dù là ba gia tộc lớn Giang, Lý, Tần muốn thu mua chúng ta, chúng ta đều không đồng ý!"  

 

"Không sai! Nếu như chuyện này bị người của Long Môn Đường, Tạc Thiên Bang biết được, vậy thì Tam Khẩu Đường chúng ta còn mặt mũi nào nữa?"  

 

"Đại đường chủ, ông nhất định phải nghĩ cách đối phó! Chúng ta đều là cao thủ võ đạo, làm sao có thể làm con chó của người khác được chứ!"  

 

...  

 

Chu Vân Mai suy nghĩ chốc lát, sau đó cũng nói:  

 

"Đại ca, hay là chúng ta báo cáo lại chuyện này với Huyền Linh Môn?"  

 

"Tạm thời vẫn chưa cần thiết! Huyền Linh Môn người nào người nấy đều cực kỳ ngạo mạn, không tốt hơn thanh niên này bao nhiêu đâu!"  

 

"Hơn nữa chúng ta chỉ mượn danh tiếng của Huyền Linh Môn để lôi kéo Đại Kỳ mà thôi, muốn để bọn họ phái cao thủ ra giúp đỡ gần như là không thể nào!"  

 

Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, lại nói:  

 

"Được rồi! Chuyện đến nước này rồi thì mọi người cũng đừng tức giận nữa!"  

 

"Bây giờ các người cứ nghe lời đi tìm đạn linh bạo trước đi, có thể tìm thấy thì là tốt nhất, không tìm thấy cũng không sao."  

 

"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm y sư Gia Cát, xem xem rốt cuộc mạch sống của chúng ta có xảy ra vấn đề không, nếu như chứng minh được là tên nhóc kia chỉ dọa chúng ta, vậy thì dễ xử lý hơn rất nhiều!"  

 

...  

 

Một bên khác, Lâm Phong vừa đi vừa lấy đạn linh bạo ra, sau đó quan sát thật kỹ.  

 

Anh phát hiện phù văn ở bên trên đạn linh bạo không hề phức tạp, chỉ là phá hủy được điểm bố trí ở giữa là có thể dễ dàng hóa giải được phù văn.  

 

Nghĩ tới đây, ngón tay của Lâm Phong khẽ vuốt vào điểm trung tâm của đạn linh bạo.  

 

"Vù!"  


Đá linh bạo phát ra một chùm ánh sáng yếu ớt trước, sau đó lại lập tức tối lại. 

Advertisement