Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (FULL)

Adv
“Dạy trẻ em trông ruộng làm công? Những cái này còn cần dạy à?”

Mặt hiệu trưởng Bạch đầy kinh ngạc. Bà ấy chưa hiểu Kim Phi nghĩ thế nào.

Không chỉ hiệu trưởng Bạch nghĩ vậy, ngoài Cửu công chúa ra, suy nghĩ của những người xung quanh cũng giống như hiệu trưởng Bạch.

Những chuyện như trồng ruộng làm công mà còn cần dạy à?

Còn phải xây dựng một ngôi trường to hàng chục ngàn mẫu để dạy?

Trong nhận thức của người Đại Khang, chỉ có đọc kinh thánh đi làm quan, mới là đường đúng.
Adv

Nếu người nói không phải là Kim Phi, e là bọn họ đều cảm thấy đối phương điên rồi.

“Sao trồng ruộng làm công lại không cần dạy?”

Kim Phi hỏi ngược lại: “Đều là trồng ruộng, vì sao có người trông một mẫu có thể thu được hai trăm cân lúa mì, nhưng có người chỉ thu được một trăm cân? Đều là làm công, vì sao một ngày có người quay nhanh, mà có người lại quay chậm?”
Adv

“Chẳng lẽ sau khi học ở trường đại học mà tiên sinh nói, tất cả lương thực mà mọi người trồng ra đều nhiều như nhau à? Làm công đều nhanh như nhau à?” Hiệu trưởng Bạch hỏi.

“Chắc chắn không phải rồi, nhưng từng học trồng ruộng, 99% sẽ giỏi hơn người chưa từng học trồng trọt, từng học làm công, cũng sẽ nhanh hơn người chưa học!”

Kim Phi nói: “Hơn nữa đại học còn có thể dạy học sinh làm thế nào để tạo ra công cụ, làm thế nào để tạo ra động cơ càng nhanh hơn, thúc đẩy Đại Khang phát triển không ngừng!”

“Sẽ như tiên sinh sao?” Thiết Chùy hỏi.

“Phải, đợi mười mấy hai mươi năm sau, sẽ có vô số người giống ta, cùng xây dựng Đại Khang càng tốt đẹp hơn!”

“Vô số người như tiên sinh...”

Nghe Kim Phi nói vậy, mọi người xung quanh đều lộ vẻ khao khát.

Một Kim Phi đã cho Đại Khang sự thay đổi lớn như vậy, nếu Đại Khang có vô số Kim Phi, ai còn dám tới chọc giận Đại Khang nữa?

“Hiệu trưởng Bạch, những đứa trẻ này đều là mầm non của Đại Khang, cũng là cột trụ tương lai của Đại Khang, kính nhờ bà nhất định phải che chở chúng thật tốt, để chúng mọc thân rễ khỏe khoăn nhất, nở ra bông hoa đẹp nhất, kết những quả to nhất!”

Kim Phi nhìn hiệu trưởng Bạch nói: “Vừa nãy ta không nói lời khách sáo với bà, có khó khăn cứ tới tìm ta, ta không ở đây thì tìm Hạ Nhi, Tiểu Bắc, Vũ Dương, tìm trưởng làng.”

Tiểu học làng Tây Hà mới thành lập được một năm, bây giờ chủ yếu học viết chữ tính toán, nhưng Kim Phi đã biên soạn tài liệu giảng dạy cơ bản của vật lí, hóa học, sinh học xong rồi, đợi đám học sinh này lớn hơn một chút là có thể học.

Một bước nhanh, từng bước nhanh hơn, những đứa trẻ đã được đào tạo có hệ thống, sau này chắc chắn sẽ học kiến thức nhanh hơn những đứa trẻ khác.

Kim Phi nói những đứa trẻ của Tiểu học làng Tây Hà là tương lai của Đại Khang, cũng không nói là nói bừa, mà là kết quả có xác suất lớn.

“Bà già này nhớ rồi!” Sắc mặt hiệu trưởng Bạch nghiêm túc nói: “Ta cũng cảm ơn sự tin tưởng của tiên sinhl”

“Tốt nhất là bà đừng phụ sự tin tưởng của tiên sinh!” Cửu công chúa cũng nói một tiếng.

“Vâng!” Hiệu trưởng Bạch vội cúi đầu.

Cách để kiểm soát cấp dưới là đánh một cái tát cho một viên kẹo, một người tốt bụng, một người nghiêm khắc.

Cửu công chúa lo hiệu trưởng Bạch được yêu thành hư, nên chủ động đóng vai người nghiêm khắc, làm kẻ ác cho một cái tát kia.

Mặc dù Kim Phi không giỏi mưu kế, nhưng không ngu dốt, biết Cửu công chúa đang nhắc nhở hiệu trưởng Bạch giúp mình, tất nhiên sẽ không chống lại ý của Cửu công chúa.

“Con người khi sinh ra, cơ bản là tốt...”

Tiếng đọc sách lanh lảnh từ phòng học truyền tới, phá vỡ không khí nghiêm túc.

“Đi xem bọn trẻ thử đi”

Kim Phi theo tiếng đọc sách, đi tới cửa sau của một phòng học.

Bố cục phòng học giống với phòng tiểu học ở đời trước của Kim Phi, đằng trước là bục giảng, bên dưới là những hàng bàn ghế.

Chỗ khác biệt lớn nhất là bàn học đăng trước các học sinh, bên trên không có vở viết, cũng không có bút, đằng trước một học sinh đều có một khuôn gỗ nhỏ, bên trong rải cát mịn.

Bình thường các học sinh dùng que gỗ viết chữ lên cát mịt, sau khi viết đầy thì dùng thanh gỗ san bằng ra là được.

Advertisement