Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (FULL)

Adv
Nghĩ đến đây, sắc mặt tiểu đội trưởng càng thêm khó coi.

“Quân gia, là hai con điếm này mắng người trước.”

Thư sinh chỉ tay vào Lục Liễu, tố cáo kẻ ác trước.

Trong nhóm người, chỉ có hai cô nương là Lục Liễu và Tiểu Ninh, những thư sinh khác thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng không có ai chịu lên tiếng.

Mà hai người Lục Liễu lúc này đầu óc rối loạn, hoàn toàn không còn sức lực thanh minh cho mình.

Dù sao gã thư sinh kia cũng là người đánh, gã vốn hơi chột dạ, nhưng thấy không có ai nói hộ Lục Liễu, nhất thời lại yên tâm.

Đang định thừa lúc Lục Liễu không thể thanh minh cho mình, gã định hắt thêm cho cô ta một chậu nước bẩn, nhưng
Adv

đột nhiên trước mặt lại truyền đến một trận huyên náo.

Mội đội nhân viện hộ tống áo giáp đen đi từ hướng khu mỏ tới.

“Mau mau mau, tránh đường!”

Tiểu đội trưởng vội vàng vẫy tay chỉ huy đám thư sinh đứng ven đường.

Dân chúng và người bán hàng rong cũng giống như nhân viên hộ tống đứng vây quanh xem, nhường đường ngay lập tức.
Adv


Nhưng trên mặt của họ không hề mất kiên nhẫn, ngược lại lại tràn đầy mong đợi.

Bởi vì họ nhìn thấy phù hiệu trên tay những nhân viên hộ tống kia, biết đó là đội cận vệ của Kim Phi.

Đội cận vệ xuất hiện, có nghĩa là Kim Phi cũng đang ở gần đây.

Đừng nói với thân phận hiện giờ của Kim Phi, trước kia rất nhiều huyện lệnh của Đại Khang muốn ởđi tới chỗ nào, đều phải

thông báo giới nghiêm trước vài ngày.

Đội cận vệ của Kim Phi chỉ dàn đường tạm thời, người dân và người bán hàng rong cũng có thể hiểu được.

Dù sao họ cũng không hi vọng Kim Phi gặp nguy hiểm.

Quả nhiên, sau khi đội cận vệ dọn con đường xong, một cỗ xe ngựa đặc chế xuất hiện.

Bề ngoài nhìn xe ngựa vô cùng phổ thông, không hề xa hoa.

Nhưng người trong làng Tây Hà đều biết, đây là xe ngựa của Kim Phi.

Nhiều dân chúng chào về phía xe ngựa.

Sau khi Kim Phi nghe thấy, y vén rèm vẫy tay chào dân chúng.

Lúc này Lục Liễu với Tiểu Ninh cuối cùng cũng dần tỉnh lại, chậm chạp bò dậy.

“Lục Liễu tỷ, tỷ nhìn kìa, là Kim tiên sinh” Tiểu Ninh chỉ vào Kim Phi nói: “Không phải tỷ quen Kim tiên sinh sao? Đi, chúng ta đi tìm ngài ấy làm chủ cho chúng ta!"

Nhưng Lục Liễu vừa ngẩng đầu nhìn thấy Kim Phi, đã vội vàng xoay người.

Hôm qua trên đường, cô ta đã tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng sẽ xảy ra khi gặp Kim Phi.

Nhưng không bao gồm cảnh tượng trước mắt này.

Cô ta cũng không muốn để Kim Phi thấy dáng vẻ chật vật này của mình.

Mắt thấy xe ngựa của Kim Phi sắp đi qua, Tiểu Ninh giậm chân, lao ra từ trong đám người.

Cô ta đứng ở giữa đường giang hai cánh tay ra: “Kim tiên sinh, xin chờ đãi”

Soạt!

Nhân viên hộ tống áo giáp đen thấy có người đột nhiên lao ra giữa đường, đồng loạt rút ra hắc đao, vây quanh xe ngựa.

Bắc Thiên Tâm ngồi trên xe ngựa đóng cửa lại trước tiên, sau đó kéo Kim Phi lùi ra sau cửa sổ.

Còn có một đội nhân viên hộ tống khác đã cầm sẵn nỏ, nhằm chuẩn vào Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh đã thấy cảnh tượng này bao giờ đâu, gương mặt xinh đẹp bị dọa sợ, ngồi bệt mông dưới đất.

“Ngươi là ai, vì cớ gì mà chặn đường?”

Thiết Chùy đứng trước xe ngựa, lạnh giọng hỏi.

Tiểu đội trưởng đội nhân viên hộ tống đứng trước nhanh chóng bước ra, cung kính hành lễ với Thiết Chùy: “Báo cáo đại đội trưởng Thiết, cô ta là giáo viên mà ta tuyển được từ Quảng Nguyên!”

Nói xong, anh ta vội vàng đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, để bọn họ lôi Tiểu Ninh đi.

Tiểu Ninh bị khí thế của đội cận vệ dọa sợ, cô ta không dám hét lung tung, cúi đầu chuẩn bị đi theo nhân viên hộ tống.

Nhưng vào lúc này, từ trên xe ngựa truyền tới giọng nói của Kim Phi: “Chờ một chút!”

Y không biết Tiểu Ninh, cũng không nhìn thấy Lục Liễu đang đứng nấp trong đám người.

Nhưng y nhìn thấy Tiểu Ninh tóc tai rối bời, người còn dính đầy bụi bặm, trên quần áo vẫn còn mấy dấu chân rõ ràng.

Advertisement