Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (FULL)

Adv
"Đội trưởng, ngươi đừng nói lung tung, trung đội trưởng Giang là tiểu thiếp của tiên sinh, Hạ Nhi phu nhân đã đích thân đi ký hôn thư đấy!"

Một nhân viên hộ tống khác trên ca nô cũng nói đùa theo. "Gô ấy là tiểu thiếp của Kim Phi hả?"

Công chúa Lộ Khiết đi theo phía sau kinh ngạc, nhìn về phía Giang Văn Văn với ánh mắt khác thường.

Giang Văn Văn biết Lão Khám và nhân viên hộ tống đang trêu chọc cô ấy, tức giận trừng mắt nhìn hai người họ: "Các. ngươi nhanh đi tìm ca- nô đi, nếu làm chậm trễ thời gian, xem các đại đội trưởng của các ngươi không đánh chết các ngươi không!"
Adv

"Ha ha, vậy ta đi làm việc trước!" Lão Khám hành lễ với Giang Văn Văn rồi vội vàng chạy vào trong xưởng, tìm người điều phối ca- nô.

Công chúa Lộ Khiết mở miệng muốn hỏi về mối quan hệ của Giang Văn Văn và Kim Phi, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này có hơi đột ngột.
Adv

Băng Nhi đã theo công chúa Lộ Khiết từ nhỏ, rất hiểu cô †a, vừa nhìn vẻ mặt của công chúa Lộ Khiết đã biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.

Ngoài việc bảo vệ sự an toàn của công chúa Lộ Khiết, thay công chúa giải quyết các vấn đề khó, cũng là một trong những nội dung công việc của Băng Nhi.

Vì vậy, sau khi đám người Lão Khám tời đi, Băng Nhi giả vờ tò mò hỏi: "Giang cô nương, hóa ra cô lại là tiểu thiếp của Kim tiên sinh à!"

"Này, ngươi đừng nghe đám người Lão Khám nói lung tung."

Chuyện Kim Phi nạp thiếp được coi là một tin đồn thú vị ở Kim Xuyên, thời gian rảnh rỗi sau khi cơm nước xong, rất nhiều người dân đều nói về chuyện này, đã không còn là tin mới gì nữa rồi.

Giang Văn Văn cũng không giấu diếm, nói với công chúa Lộ Khiết về chuyện lúc trước khi huyện lệnh Kim Xuyên làm khó xưởng của làng Tây Hà, Quan Hạ Nhị không còn cách nào khác, tìm được một chỗ sơ hở, thay mặt Kim Phi đăng ký hôn thư với một nữ công nhân chưa lập gia đình của xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm.

"Hóa ra là như vậy." Công chúa Lộ Khiết chợt hiểu ra, sau đó cũng nói đùa theo: "Nếu nói như vậy thì e rằng Kim tiên sinh có lẽ là người nhiều tiểu thiếp nhất từ trước tới giờ rồi."

"Vậy cũng không đúng, tính tất cả các nữ công nhân xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm, ít nhất cũng phải mấy. nghìn người."

Giang Văn Văn cũng cười đùa theo: "Nhưng lúc đó tiên sinh chúng ta không ở làng Tây Hà, Hạ Nhi phu nhân cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy. Sau này khi tiên sinh trở về, đã tuyên bố tất cả các giấy hôn thư đều vô hiệu, ai muốn gả đi đều có thể tự ý gả đi, chưa bao giờ ràng buộc hoặc lợi dụng chúng ta vì giấy hôn thư!"

“Kim tiên sinh thực sự là một người nhân nghĩa!"

Công chúa Lộ Khiết khen ngợi Kim Phi, sau đó hỏi: "Đúng rồi Giang cô nương, vừa rồi các cô có nhắc đến cá voi là loại cá gì vậy?"

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi của Giang Văn Văn và Lão Khám, công chúa Lộ Khiết nhận ra cá voi không phải là loài cá bình thường, nhưng cô ta chưa từng nghe qua, vừa rồi muốn hỏi nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

"Cá voi là một loại Hải rất lớn, ngư dân chỗ chúng ta thường gọi nó là Hải, bây giờ đều gọi theo tiên sinh gọi là cá voi." Giang Văn Văn trả lời.

"Vậy mà các ngươi lại bắt được Hải sao?" Công chúa Lộ Khiết kinh ngạc hỏi.

"Điện hạ biết Hải sao?"

"Chưa từng nhìn thấy, nhưng đã đọc qua trong sách." Công chúa Lộ Khiết nói: "Trong sách ghi lại, Hải chính là dị thú trong biển, to lớn như một ngọn núi, vậy mà ngay cả một con thú khổng lồ như vậy các ngươi lại có thể bät được, thật là quá lợi hại đói"

Mặc dù công chúa Lộ Khiết khen ngợi đội đánh bắt, nhưng Giang Văn Văn vẫn rất vui vẻ, cố tình làm ra vẻ bất mãn, xua tay nói: "Lần trước đội đánh cá chỉ bät được hai con, lần này mới bắt được một con, kỹ thuật đã xuống cấp rồi."

Nhân viên kỹ thuật lớn lên bên bờ biển đi theo phía sau công chúa Lộ Khiết há to miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời lại.

Advertisement