Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (FULL)

Adv

Những người bên cạnh Kim Phi đều biết y thường xuyên thức khuya làm việc, nên buổi sáng hiếm khi có người đến đây tìm y.  

 

 

Nhưng sáng sớm hôm sau Ngụy Vô Nhai đã chạy đến nhà Kim Phi, cứ tưởng là Kim Phi còn chưa dậy, ai ngờ vừa mới bước vào đã thấy Kim Phi bước ra từ nhà ăn.  

 

"Sao hôm nay ngài dậy sớm thế? Ta còn tưởng phải gọi ngài dậy!" Ngụy Vô Nhai trợn trắng mắt nhìn Kim Phi.  

 

Adv

Làm lang y, Ngụy Vô Nhai vẫn luôn cố gắng ngủ sớm dậy sớm, cũng luôn khuyên Kim Phi điều chỉnh giữa công việc và nghỉ ngơi nhưng Kim Phi không nghe, mà thường xuyên làm việc đến nỗi quên giờ giấc, bận rộn xong thì trời cũng đã sáng.  

 

Ngụy Vô Nhai khuyên nhủ mấy lần đều không có kết quả nên ông ấy cũng không buồn khuyên nữa.  

 

“Biết Ngụy tiên sinh quan tâm đến ruộng thí nghiệm nên phải dậy sớm một chút.” Kim Phi cũng biết Ngụy Vô Nhai khuyên là vì tốt cho mình, cười hỏi: “Ngụy tiên sinh ăn cơm chưa?”  

 

Adv

"Ngài tưởng rằng ai cũng giống ngài sao? Ta đã ăn rồi!" Ngụy Vô Nhai thúc giục nói: "Đi thôi, Lão Đàm đã tới rồi!"  

 

Hai ngày tiếp theo, Kim Phi gác lại công việc khác, đồng thời điều động binh phủ từ huyện Kim Xuyên đến trấn giữ làng Quan Gia, miếng đất ở sau núi bị cày xới mấy lần, khiến đất trở nên vô cùng mềm xốp.  

 

Chạng vạng, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai từ làng Quan Gia thôn trở về làng Tây Hà, còn chưa vào làng đã nhìn thấy một đoàn đội nhân viên hộ tống võ trang đầy đủ chạy đến trước cửa làng.  

 

“Sao vậy?” Thiết Chùy chặn một đội trưởng đội hộ tống lại hỏi.  

 

"Báo cáo, hạt giống Đông Hải sắp tới rồi, Tiểu Ngọc đại nhân bảo chúng ta đi pháo đài số 2 để bàn giao!" Đội trưởng đội hộ tống trả lời.  

 

Làng Tây Hà bây giờ cũng giống như hoàng thành lúc trước, dù không có xây dựng tường thành cao lớn nhưng ở ngoài lại xây rất nhiều pháo đài, ngoại trừ cấm quân và đội ngũ hộ tống ngoài kia thì các lực lượng vũ trang khác phải xin mới có thể vào làng Tây Hà.  

 

Đội ngũ hộ tống hạt giống từ Đông Hải đến đây cũng là nhân viên hộ tống trong danh sách, nhưng vẫn không có quyền trực tiếp tiến vào làng Tây Hà, cần phải  có nhân viên hộ tống trong làng đến giao tiếp.  

 

“Sao lại về nhanh thế?” Kim Phi gật gật đầu: “Vậy các người đi nhanh đi!”  

 

Sau khi vào làng, Kim Phi không về nhà mà dẫn Ngụy Vô Nhai đi vào thư phòng.  

 

Kết quả nhóm người Cửu Công chúa, Thiết Thế Hâm đều không có ở đó, hỏi thăm mới biết bọn họ đã đi đến kho lương thực ở sau núi, thế là Kim Phi đã dẫn Ngụy Vô Nhai đến kho lương thực trước.  

 

Đến kho lương thực mới phát hiện ra đám người, không chỉ có Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc, Kim Bằng cũng có ở đây, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương, Tả Phi Phi cũng có, thậm chí Bắc Thiên Tầm thường xuất quỹ nhập thần cũng có ở đây, bây giờ cũng vác hắc đao ngồi trên cành cây, vung vẩy chân và lột những chồi non của cỏ tranh để ăn.  

 

Pháo đài số 2 cách làng Tây Hà rất gần, Kim Phi đến kho lương thực chưa được bao lâu đã nhìn thấy một đội vận chuyển xe ngựa xuất hiện ở cửa làng.  

 

Ngụy Vô Nhai lấy số hiệu Thái Bình có thể mang về 10 - 20 xe hạt giống từ châu Mỹ về thì đã không tệ, kết quả là chiếc xe đầu tiên của đoàn xe đã đến cửa vào của kho lương thực, xe phía sau vừa mới đi đến làng, chỉ là bây giờ nhìn thấy số lượng xe ngựa cũng đã hơn trăm chiếc.  

 

"Kim Bằng, rốt cuộc các ngươi đang lấy bao nhiêu hạt giống ở châu Mỹ về vậy?" Ngụy Vô Nhai quay đầu nhìn qua phía Kim Bằng.  

 

"Hạt giống khoai tây và khoai lang đỏ khá nhiều, một xe chứa cũng không có bao nhiêu. Chúng ta sợ hạt giống mang về không đủ nên cố gắng mang về càng nhiều càng tốt." Kim Phi có hơi tiếc nuối nói: "Nếu như không sợ cabin bị vỡ nát thì ta đã lấy về thêm chút nữa."  

 

"Bình an trở về là tốt rồi, cũng đâu phải là sau này không được đi nữa" Kim Phi an ủi nói.  

 

“Lão ca, khoai tây ăn ngon không?” Thiết Chùy hỏi Kim Bằng.  

 

"Ngon lắm, nướng trên lửa vừa thơm vừa mềm nhưng khoai lang đỏ nướng lại càng ngon hơn, vừa thơm vừa ngọt, giống như là ăn kẹo vậy." Kim Bằng không nhịn được mà liếm liếm môi.  

 

"Bọn ta chưa từng ăn nên thèm thì đã đành, còn ngươi ăn suốt đường về, sao trông ngươi còn thèm hơn bọn ta thế." Thiết Chùy nhếch miệng nói.  

 

Kim Bằng nghe vậy liền nóng nảy: “Thiết Chùy, huynh nói sai rồi, khi chúng ta ăn ở châu Mỹ. Sau khi lên tàu, mọi người đều biết rằng nó sẽ được mang về để làm hạt giống nên không ai dám ăn, trên đường đi toàn phải đánh cá ăn chứ không dám ăn hạt giống nào. Huynh không tin thì hỏi anh em trên thuyền xem!”  

Advertisement