Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (FULL)

Adv
Tả Phi Phi sợ mẹ mình nói chuyện này, xoay người định chuồn đi nhưng lại bị Tả Trương Thị kéo lại.

“Con đừng vội đi, Kim tiên sinh không chỉ có bản lĩnh, có tài mà còn biết yêu thương người khác, Tiểu Bắc phu nhân cũng từng đến núi Thiết Quán, con cũng thấy tiên sinh đối xử tốt thế nào với cô ấy rồi đấy”.

Tả Trương Thị tận tình khuyên bảo: “Xứng đôi như thế, mẹ con sống nửa đời người cũng chỉ từng gặp một mình Kim tiên sinh thôi.

Nếu con bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời đấy”.

“Mẹ, giờ con còn có việc, tối hẵng nói chuyện này sau được không?”

Tả Phi Phi quả thật hơi sợ.

Advertisement
Adv

“Chuyện gì mà quan trọng hơn đại sự cả đời chứ?”

Tả Trương Thị kéo áo con gái không buông: “Con thành thật nói cho mẹ biết, con thấy Kim tiên sinh thế nào? Có xứng với con không?”

“Dĩ nhiên Kim tiên sinh cực kỳ tốt, là con không xứng với tiên sinh”.

Tả Phi Phi cúi đầu xuống, giọng điệu hơi hụt hẫng.

Advertisement
Adv


“Con gái mẹ cầm kỳ thư họa thơ ca cái gì cũng giỏi, có là Hoàng thượng cũng xứng nữa”.

Tả Trương Thị nói: “Phi Phi, con đừng lo đến nốt ruồi trên mặt, mẹ nghe Uyển Nương nói Kim tiên sinh không tin điều này. Phu nhân ban đầu của y – Quan Hạ Nhi, con biết rõ hơn mẹ đấy, là Dạ Mị, tiên sinh cũng chẳng ghét bỏ chút nào, còn cực kỳ yêu thương nữa đấy thôi.

Phi Phi, mẹ cầu xin con, để tâm một chút đi, cả đời không gặp được người chồng thứ hai nào tốt vậy đâu”.

“Con để tâm thì có tác dụng gì, tiên sinh không có ý này…”

Tả Phi Phi cúi đầu nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai bèn đỏ mặt nói: “Mẹ, con gái đang nói cho mẹ biết suy nghĩ của con, con biết hết những gì mẹ nói, con cũng muốn gả cho tiên sinh nhưng con có thể cảm nhận được y không có ý đó”.

“Phi Phi, con nói thế thì mẹ yên tâm rồi”.

Tả Trương Thị vừa nghe thế bèn cười nói: “Con yên tâm đi làm đi, để mẹ nghĩ cách”.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”, Tả Phi Phi cảm thấy không ổn.

“Con mặc kệ đi, đi làm việc của con đi”.

Tả Trương Thị xua tay, sau đó rời đi.

Tả Phi Phi rất muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng vẫn chưa sắp xếp xong vấn đề chỗ ở cho nhóm công nhân nữ mới, chỉ đành xoay người quay về.

Trong học đường, Kim Phi gọi Vạn Hạc Minh ra, tỏ ý giáo viên nữ tiếp tục giảng bài.

Nhưng đám trẻ bên dưới đều nghĩ đến Na Tra, không còn để tâm đến việc học.

Lúc đầu thổ phỉ núi Thiết Quán đã sửa sang vài căn phòng, sau đó Kim Phi cũng không gỡ bỏ, làm thành phòng đơn cho các quản lý xưởng xà phòng thơm.

Nơi ở của ông lớn không bị phân chia, ba gian phòng thành văn phòng của xưởng xà phòng thơm, hai gian bên trái là ký túc xá của xưởng trưởng.

Hai gian nhỏ bên phải được Kim Phi giữ lại, Quan Hạ Nhi và Uyển Nương đến núi Thiết Quán thì có thể ở đây.

Lúc này văn phòng có vài người đang làm việc, Kim Phi chỉ đành dẫn tỷ đệ Vạn Vũ Hồng đi vào phòng ngủ.

Vì dạo gần đây trời cứ luôn âm u mưa suốt, hơn nữa đã lâu rồi không đến, vừa mở cửa ra, cả căn phòng đầy mùi ẩm mốc.

Kim Phi nhíu mày, nhưng không có vợ ở đây cũng chỉ đành ở tạm.

“Đã lâu không đến, trong phòng không có nước nóng nên không rót nước cho các ngươi”.

Kim Phi bất lực nói.

“Tiên sinh muốn uống nước sao? Ta đến nhà ăn lấy một ấm”.

Vạn Vũ Hồng cũng không đợi Kim Phi trả lời đã xách ấm nước trên bàn chạy ra ngoài.

Cô ấy vừa đi, mẹ Tả Phi Phi đến.

“Tiên sinh, người đã lâu không đến núi Thiết Quán rồi”.

“Gần đây trong làng khá nhiều việc nên hơi bận”.

Kim Phi mỉm cười đứng lên.

Tả Phi Phi và mẹ cô ấy cũng sống trong chỗ của ông lớn, có thể nói họ là hàng xóm đối diện nhau, khoảng thời gian đầu Kim Phi ở núi Thiết Quán vẫn thường ăn vài bữa cơm nhà họ Tả.

“Tiên sinh có bận gì cũng phải chú ý sức khỏe, ta thấy tiên sinh gầy hơn lần trước”.

Tả Trương Thị quan tâm nói: “Lát nữa ta đi đến cửa hàng mua thỏ về hầm, buổi trưa tiên sinh đừng đến nhà ăn, đến nhà ta ăn cơm đi”.

“Vậy làm phiền rồi”, Kim Phi gật đầu.

Nấu ăn cũng giống như may vá, đó là phẩm chất mà phụ nữ thời phong kiến phải có, tay nghề nấu ăn của Tả Trương Thị tương đối tốt, ít nhất ngon hơn đồ ăn ở nhà ăn rất nhiều.

Sống lại một lần, Kim Phi cũng không để mình chịu thiệt thòi, có cơm thì đương nhiên phải ăn rồi.

Advertisement